Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 141: Tôi thật sự quá thảm rồi
Cập nhật lúc: 2025-07-02 15:19:16
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khi thấy Lý Điền sắp ngã, một cô gái đi ngang đã vội tốt bụng đỡ lấy anh ta.
“Anh không sao chứ? Có cần tôi gọi xe cấp cứu không?”
Cô gái là người có lòng tốt, lo lắng hỏi xem anh ta có cần đến bệnh viện hay không.
Lý Điền đầu óc ong ong, lắc lắc đầu, mất một lúc mới nhìn rõ được trước mắt là một cô gái rất xinh đẹp.
Không biết là do bị nắng quá nhiều hay đầu óc bị ngu người, anh ta mở miệng nói luôn:
“Em gái xinh quá đi, hẹn hò không?”
Câu này vừa thốt ra, như chạm vào điểm giới hạn của cô gái, cô lập tức nổi giận, vung tay cho anh ta hai cú đấm, đánh đến nỗi hai mắt anh ta thành gấu trúc.
Sau đó, Lý Điền còn chưa kịp kêu cứu, đã bị cô gái đè quỳ xuống đất, tay trái tay phải thay phiên “bùm bùm” đ.ấ.m tới tấp.
Tiếng đánh nhau khiến nhiều người chú ý, đám đông vây xem ngày càng đông, thậm chí có cả một chú chó cũng tò mò chen vào đám người hóng chuyện.
Lý Điền bị đánh kêu la thảm thiết, không thể phản kháng chút nào. Cuối cùng, một người đi đường không nỡ nhìn, đã gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến kéo cô gái ra, Lý Điền mặt mày sưng húp mới được giải thoát.
Trùng hợp là các cảnh sát này đều biết cô gái đó.
Cô gái ấy bị trầm cảm, từng có ý định tự sát, mấy lần trước cũng là nhóm cảnh sát này đến xử lý.
Hóa ra, cô ấy vì quá xinh đẹp nên luôn bị quấy rối:
Lên xe buýt thì bị sàm sỡ, đi ngoài đường thì bị biến thái theo dõi, đi làm thì bị sếp lợi dụng động chạm, thậm chí ăn cơm cũng có người tới xin số.
Thậm chí bạn trai cũ còn định lén đưa cô lên giường sếp, may mà được một nhân viên phục vụ tốt bụng cứu thoát.
Từ đó cô mắc chứng trầm cảm nặng, đặc biệt nhạy cảm với những lời khen như “xinh đẹp”, “dễ thương”.
Cô mắc trầm cảm thể lưỡng cực, hôm nay định đi ngang ga tàu để rút ngắn đường đến bệnh viện mua thuốc.
Không ngờ lại gặp Lý Điền – đang muốn ăn xin, được cô giúp đỡ mà còn nhìn cô bằng ánh mắt dâm dê, lại nói những lời như vậy.
Cô gái lập tức nổi cơn giận.
Cô ấy học Taekwondo từ nhỏ, việc đánh Lý Điền thì dễ như trở bàn tay.
Sau khi cảnh sát hiểu rõ ngọn ngành, liền đề nghị hai bên hòa giải.
Lý Điền không chịu:
“Cô ta đánh tôi ra nông nỗi này mà còn muốn hòa giải? Tôi không đồng ý!”
“Cô ấy bị trầm cảm, đang trên đường đến bệnh viện mua thuốc. Cô ấy tốt bụng giúp anh, là anh nói lời không đứng đắn trước. Còn nữa…”
Cảnh sát nhìn khuôn mặt sưng phù của Lý Điền, tốt bụng nhắc nhở:
“Cô ấy học luật, Taekwondo đai năm. Nếu anh thật sự kiện cô ấy vì chuyện này, chưa chắc anh thắng đâu. Tôi khuyên anh đừng kích động cô ấy nữa, lỡ cô ấy lại phát bệnh, thiệt thòi vẫn là anh.”
“Bệnh tâm thần gì chứ? Xinh đẹp như vậy mà lại bị bệnh, thật đáng tiếc…”
“Anh mới bệnh tâm thần! Cả nhà anh bệnh tâm thần ấy!”
Cô gái vừa nghe Lý Điền nói cô “bệnh tâm thần” liền nổi giận, giơ nắm đ.ấ.m lên định đánh tiếp.
Lý Điền sợ quá rụt cổ, lẩm bẩm:
“Bị trầm cảm thì giỏi lắm à? Biết Taekwondo thì giỏi lắm à? Học luật thì giỏi lắm à?”
Trà Đá Dịch Quán
Nói xong, bản thân anh ta cũng cảm thấy mình thật yếu thế.
Cô gái vốn bị cảnh sát nữ kéo ra bên kia, đứng yên ngoan ngoãn, nghe xong lại bốc hỏa, “vèo” một cái xông tới, lại đánh Lý Điền một trận nữa.
Cảnh sát lại phải kéo hai người ra, bất đắc dĩ nói với Lý Điền:
“Đã bảo anh đừng chọc giận cô ấy rồi mà, anh còn cố tình châm chọc làm gì?”
Cô gái thì bị cảnh sát nữ giáo huấn:
“Lần sau đánh người đừng đánh lâu quá, đánh nhiều là vượt quá phòng vệ chính đáng đấy. Còn nữa, thuốc đừng để hết rồi mới mua, nhớ chuẩn bị trước.”
“Gọi cảnh sát! Tôi muốn kiện cô ta! Tôi muốn cô ta ngồi tù!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-141-toi-that-su-qua-tham-roi.html.]
Lý Điền bị đánh hai trận đến biến dạng, gào ầm lên đòi bắt cô gái.
“Thế thì cả hai mời theo tôi về đồn làm biên bản.”
Lý Điền lầm bầm vài câu, đi được vài bước chợt nhớ ra chuyện tìm anh hai:
“Không được, tôi không thể đi.”
Cảnh sát:
“Anh không kiện nữa à?”
Không được đi. Về đồn lấy lời khai không biết mất bao lâu, lỡ như bỏ lỡ cơ hội gặp anh hai thì sao?
Lý Điền do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chọn anh hai có tiền.
“Thôi, coi như tôi xui xẻo, không kiện nữa.”
Kết quả, cô gái chẳng mất đồng nào, cứ thế rời đi.
Lý Điền khập khiễng tìm một góc ngồi dựa xuống, tức đến nghẹn ngào, móc điện thoại gọi ngay cho Tô Nhiên.
Đám đông thấy hết trò vui rồi cũng dần tản đi.
Tô Nhiên vừa kết nối video với Lý Điền.
Trong màn hình, chỉ thấy sau khi đám người rời đi, một con ch.ó lớn dơ bẩn đột nhiên lao đến, nhảy lên l.i.ế.m đầy mặt Lý Điền.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị l.i.ế.m đến mức mặt mũi dính đầy thứ dính nhớp và hôi rình.
Con chó ấy dường như rất thích anh ta, nhảy nhót xung quanh, đuôi vẫy như chong chóng, còn tát lia lịa vào mặt Lý Điền, đau đến mức anh ta rên rỉ liên tục.
Lý Điền khó khăn đẩy con ch.ó ra, cố gắng mở đôi mắt đã sưng húp thành một khe hẹp, mới nhìn rõ – con ch.ó này vừa bẩn vừa thối, như thể vừa ngã vào hố phân vậy.
“Ôi trời, con ch.ó quái nào vậy, nó cọ cái gì lên người tôi thế này?”
Có người đi ngang bịt mũi nói:
“Hồi nãy có ông cụ đánh xe ngựa đi ngang, con ch.ó này vừa lăn qua bãi phân ngựa xong, buồn nôn quá. Thôi đừng ăn xin nữa, về tắm đi.”
Lý Điền: “…”
Anh ta tức đến phát điên, trong lòng như có bầy ngựa đang chạy loạn.
Đây đúng là ngày đen đủi nhất trong ba mươi năm cuộc đời anh ta.
Đứng xin ăn giữa trời nắng chang chang chẳng ai đoái hoài, vô duyên vô cớ bị người ta đánh hai trận, lại còn bị chó cọ đầy người phân.
Sao anh ta lại thảm đến thế này chứ!
Không có chỗ trút giận, Lý Điền trút toàn bộ cơn tức giận lên Tô Nhiên, gào lên với cô trong màn hình:
“Tất cả là tại cô! Cứ bắt tôi đi xin ăn làm gì! Bây giờ thì sao, anh hai tôi thì chưa thấy, người bị đánh, lại còn dính đầy phân chó, cô mau đền tiền bói cho tôi, đền cả tổn thất tinh thần nữa!”
Tô Nhiên có vẻ tâm trạng rất tốt, nhàn nhã nói:
“Đền gì chứ? Anh hai của anh chẳng phải tới rồi đấy sao?”
Vừa dứt lời, một người đàn ông hấp tấp chạy tới, không ngại chó bẩn thỉu, túm lấy cổ áo chó lớn, vỗ vỗ hai cái.
“Mày chạy đi đâu vậy, hại tao tìm mệt muốn chết.”
Nói xong mới thấy Lý Điền đang thảm không nỡ nhìn.
Ông ta nghĩ bụng: chắc chó nhà mình bị tên ăn mày này làm bẩn rồi. Nhưng nhìn tên ăn mày này mặt mũi bầm dập, cũng thấy tội nghiệp.
Nghĩ vậy, người đàn ông lấy ra 100 tệ, thả vào cái bát trước mặt Lý Điền:
“Cầm đi mua ít thuốc, tiện thể tắm luôn một cái.”
Nói rồi, ông ta túm tai con ch.ó định đi.
Lý Điền ngơ ngác nhìn tờ tiền, lúc phản ứng kịp thì nhào tới ôm c.h.ặ.t c.h.â.n người đàn ông, khóc rống:
“Anh hai Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi! Hu hu… Vì tìm anh mà em thảm thế này đây!”
Người đàn ông: “…”