Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 138: Tôi muốn tặng chị dây chuyền, chị tin không?
Cập nhật lúc: 2025-06-30 13:18:41
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chạy được hai bước, tài xế lại quay đầu quay lại.
Trên đỉnh đầu hắn, một chiếc rìu lớn được tụ khí linh tạo thành đang lơ lửng.
Vừa rồi hắn suýt nữa thì đ.â.m đầu vào đó, bị c.h.é.m làm đôi rồi!
Dọa cả quỷ!
Tài xế nước mắt lưng tròng, quỳ sụp xuống trước mặt Tô Nhiên:
“Thiên sư đại nhân, tha mạng! Chỉ cần đừng g.i.ế.c tôi, chuyện gì tôi cũng nghe theo! Làm ơn tha mạng!”
Tô Nhiên thu rìu lại:
“Cho mày một cơ hội lập công, đưa tao đến khu ổ chuột gặp ba con quỷ kia.”
“Được được, không thành vấn đề!”
Tài xế gật đầu rối rít, thấy Tô Nhiên cất rìu đi rồi xoay người bước đi.
Ngay khi Tô Nhiên xoay lưng, nét cười trên mặt hắn lập tức tắt ngấm, ánh mắt hiện lên sát khí.
Nhân lúc cô không để ý, tài xế đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ Tô Nhiên, dùng hết sức định nhấc cô lên:
“Chết đi, hahaha…”
Hắn dùng sức nhất.
Không nhấc nổi.
Hắn hít sâu mấy hơi, tiếp tục dùng sức.
Vẫn không nhấc nổi.
Tô Nhiên lạnh nhạt nhìn hắn:
“Chú đang làm gì vậy?”
“Ha… ha ha…”
Tài xế cười gượng vài tiếng, từ từ buông tay ra, còn giả vờ phủi phủi bụi.
“À thì… tôi định đo cổ cô… định tặng cô sợi dây chuyền… cô tin không?”
Tô Nhiên cười nhưng mắt không cười:
“Chú thấy sao?”
Tài xế cười còn khó coi hơn khóc:
“Ờ… chắc không ai tin đâu ha.”
Bốp!
Tô Nhiên đ.ấ.m cho hắn một phát thành mắt gấu trúc.
“Đừng đánh nữa!” – tài xế sợ quá ôm đầu van xin – “Tôi không dám nữa rồi, không dám nữa đâu! Thiên sư tha mạng, đánh hỏng tôi thì ai lái xe cho cô?”
“Xe?”
Tô Nhiên nhìn đống sắt vụn dưới đất, “Xe nát thế rồi, còn định lái cái gì?”
“Tôi sửa được! Tôi sửa được!”
Tài xế vội vàng chứng minh giá trị bản thân:
“Tôi lúc sống là thợ sửa xe, c.h.ế.t rồi không có gì giỏi, chỉ biết dùng âm khí tạo xe. Tuy nó nát thật, nhưng tôi có thể dùng âm khí sửa lại được.”
Tô Nhiên lúc này mới tha cho hắn:
“Được, vậy sửa đi.”
Vì sợ bị đánh, tài xế lần này nghiêm túc bắt tay vào việc sửa xe.
Âm khí trên người hắn trào ra cuồn cuộn, đống sắt vụn từ từ ngưng tụ lại thành một chiếc taxi chỉ còn khung, không có cửa, không có kính, chỉ có một ghế lái.
Cũng vì hao tổn quá nhiều âm khí, tài xế từ lệ quỷ tụt thẳng xuống thành du hồn sơ cấp, thân thể mờ nhạt đến mức gần như trong suốt.
“Xong rồi, sửa xong rồi!”
Tài xế mừng rỡ nhìn Tô Nhiên.
Tô Nhiên nhìn chiếc xe trước mặt – gió lùa bốn phía, tả tơi hơn cả xe phế liệu, nét mặt không biết nói gì.
“Cái xe này mà chạy mấy bước là người bay khỏi ghế mất.”
Tài xế gãi đầu xấu hổ:
“Hết cách rồi… tôi dùng hết âm khí rồi, chỉ sửa được thế này. Nhưng cô yên tâm, đảm bảo chạy tới nơi!”
Tô Nhiên nhìn ghế lái rồi liếc qua bên phụ chỉ còn lại thanh sắt trơ trọi.
Cô thản nhiên ngồi vào ghế lái:
“Được rồi, tôi lái.”
Tài xế sửng sốt, bất mãn ngồi xuống thanh sắt bên phụ.
Trà Đá Dịch Quán
Ban đầu còn định ngồi chỗ êm, giờ thì khỏi mơ.
Tô Nhiên: “Lái sao?”
“Khởi động máy.”
Cái này cô biết, vừa rồi đã nhìn tài xế làm.
“Rồi sao nữa?”
“Thả phanh tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-138-toi-muon-tang-chi-day-chuyen-chi-tin-khong.html.]
“Phanh tay là cái nào?”
Tô Nhiên thật sự không biết, không phải cố ý đùa.
Tài xế: “…”
Thôi lái máy cày cho rồi, ngay cả phanh tay còn không biết.
Ai dám để cô lái chứ?!
Nhưng hắn không dám nói ra.
Vì an toàn bản thân, tài xế dè dặt đề nghị:
“Hay… hay là để tôi lái?”
Một cái liếc lạnh như băng quét tới, tài xế run lẩy bẩy, cười nịnh:
“Làm sao có thể để Thiên sư đại nhân tự lái? Để tiểu nhân lái ạ!”
Tô Nhiên: “Chỗ ngồi êm là của chú, còn tôi phải ngồi thanh sắt, chú thấy ổn không?”
Tài xế lập tức chuyển qua ghế phụ, nhường ghế lái.
Cuối cùng, chiếc taxi “lạch bạch lóc cóc” lên đường.
Mỗi cú xóc, tài xế lại nhăn răng nhăn mặt.
Cực khổ lắm mới tới được khu ổ chuột, tài xế đi đứng cũng biến dạng.
Mông hắn vểnh cao, bước đi khập khiễng, dẫn Tô Nhiên rẽ trái rẽ phải vào một con hẻm nhỏ, tới một sân nhà cũ kỹ hẻo lánh.
Tô Nhiên vừa định bước vào thì cánh cửa mở ra từ bên trong.
Thạch Phi Phi và Kim Tị từ trong đi ra.
“Ôi, Tô Nhiên, trùng hợp ghê?”
Thạch Phi Phi thấy cô thì mừng rỡ, chạy vài bước tới thân mật khoác tay Tô Nhiên.
Tô Nhiên cười:
“Nghe nói chỗ này có lệ quỷ, tôi qua xem thử.”
“Ôi, cô tới muộn rồi. Ba con quỷ đó bị bọn tôi xử lý hết rồi.”
“Vậy à, vậy tên này giao cho mấy người.”
Tô Nhiên đạp tài xế qua cho Kim Tị.
Gã này lạnh lùng hừ một tiếng.
Chuyện ở đây đã có người của tổ chuyên án lo, Tô Nhiên cũng không cần nhúng tay nữa.
“Không có việc gì nữa, tôi về trước đây. Hay mấy người qua nhà tôi chơi?”
Thạch Phi Phi tiếc rẻ lắc đầu:
“Không được rồi, bọn tôi còn việc, để lần sau nha.”
Nghĩ nghĩ, cô nàng lại nói:
“À đúng rồi, lần trước tôi bắt được ông già tên Đổng Lập Dương ở thôn Thạch Tỉnh, sau đó về hỏi thêm được chút chuyện.
Ông ta nói Hắc Âm Thần dường như đang tìm kiếm Hỗn Độn Thạch.
Cô cẩn thận một chút, tôi sợ hắn sẽ nhắm vào cô.”
“Biết rồi, tôi sẽ để ý.”
Chào hỏi mấy câu, bọn họ còn việc nên Tô Nhiên cũng rời đi.
Khi về đến nhà đã hơn hai giờ sáng, cô lập tức chợp mắt bổ sung giấc ngủ – sáng mai còn phải dậy sớm cùng Bạch Hiểu đi tìm Quách Uyển.
Sáng hôm sau, Bạch Hiểu đã đứng chờ dưới lầu nhà Tô Nhiên từ sớm.
Hai thầy trò Nguyên Thanh mấy ngày qua bận đi xem phong thủy cho người ta, giờ nghe kể lại đầu đuôi câu chuyện, cũng muốn đi theo để mở mang kiến thức, Tô Nhiên vui vẻ đồng ý.
Bốn người cùng xuất phát, ra ga tàu ngồi xe lửa mười tiếng đồng hồ, lại chuyển mấy chuyến xe buýt, cuối cùng mới đến được huyện quê của Quách Uyển.
Vừa bước ra khỏi cửa ga, Bạch Hiểu đã thấy bóng dáng Quách Uyển.
Ba năm không gặp, cô ấy vẫn nhỏ nhắn gầy gò như trước.
Quách Uyển lập tức vẫy tay với Bạch Hiểu, chạy mấy bước lao tới ôm chầm lấy cô bạn một cái.
Trước đó, Bạch Hiểu đã nói sẽ dẫn bạn bè theo, nhưng khi Quách Uyển nhìn thấy thầy trò Nguyên Thanh, sắc mặt cô lập tức thay đổi, trở nên khó coi.
“Đây là hai đạo trưởng bạn cậu à?” – Quách Uyển hỏi.
Bạch Hiểu nhìn Quách Uyển từ trên xuống dưới, thấy cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang đắm chìm trong niềm vui gặp lại, Bạch Hiểu hoàn toàn không để ý tới sự khác thường, mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, sao thế? Mặt cậu trông tái nhợt thế này, không khỏe à?”
“Không sao, chắc do phơi nắng thôi, mình dẫn các cậu về trước đã.”
Vừa cười, Quách Uyển vừa kéo cả nhóm lên một chiếc máy kéo cũ nát.
Tô Nhiên lặng lẽ quan sát Quách Uyển.
Cô ta ngoài mặt cười nói vui vẻ, nhưng Tô Nhiên vẫn nhìn ra điểm bất thường.
Quách Uyển — đã bị tà thuật khống chế.
Nguyên Thanh lấy khuỷu tay huých Tô Nhiên, liếc về chiếc mặt dây chuyền ngọc đeo trên cổ Quách Uyển, nháy mắt ra hiệu.
Tô Nhiên cũng đáp lại bằng ánh mắt: “Tôi biết rồi, cứ chờ xem tình hình.”
Chiếc máy kéo “pành pạch” rung lắc không ngừng, lăn bánh trên con đường đất gập ghềnh, khúc khuỷu dẫn về nơi ở của Quách Uyển.