“Tháo nhầm á?!” – tài xế tức đến đỏ mặt tía tai, trừng mắt  Tô Nhiên, thở hồng hộc, cố gắng nhổ hết những mảnh kính găm  mặt và  .
Nghe mà tức nổ phổi.
Tháo nhầm?!! Nói thế mà   ?!
“Lên xe.”
Tài xế càng  Tô Nhiên càng bực,  xong thì   lên xe .
Dưới ánh trăng, tài xế   bóng, chiếc xe cũng chẳng  bóng.
Tô Nhiên trong mắt lóe lên tia  nhạt,  đó cũng lên xe theo.
Sau khi lên xe, tài xế vội vàng thắt dây an , kiểm tra hai   vấn đề gì  mới nghiêm giọng  Tô Nhiên:
“Không  đụng  dây an  của  nữa.”
“Được thôi.  mà chú tài xế , chú  lái xe  ? Đang yên đang lành   đạp thắng đột ngột? Nhìn kìa, giờ tự biến  thành con nhím  đấy!”
Tài xế tức đến nghẹn họng:
Quỷ thật chứ! Rõ ràng là tao   đạp thắng! Không  mà!!
Hít sâu một , ông  khởi động xe tiếp tục chạy.
Tài xế đau đến  hít lạnh, ông  là lệ quỷ, nếu  mảnh kính bình thường đ.â.m  thì  , nhưng chiếc xe  là do ông  dùng âm khí ngưng tụ tạo thành, giờ  vỡ, mảnh kính cắm   gây tổn thương thật.
Liếc  Tô Nhiên đang điềm nhiên  bên cạnh, tài xế bắt đầu hoài nghi:
Cô gái  thật sự ngây thơ,  là một cao thủ ẩn ?
Tài xế xoay chuyển suy nghĩ, nghĩ  một chiêu.
Ông  bật nhạc xe lên.
Tiếng nhạc buồn vang vọng trong đêm khuya tĩnh mịch.
“Cô gái,  là  kể cho cô một câu chuyện?”
“Được thôi.”
“ từng  một gia đình  hạnh phúc. Vợ  hiền thục dịu dàng, con trai thì ngoan ngoãn hiểu chuyện.  từng nghĩ  là  đàn ông hạnh phúc nhất thế gian…”
Vừa kể chuyện, tay trái của ông  lén sờ  cánh cửa xe, tìm con d.a.o giấu trong đó – nhưng mò mãi chẳng thấy.
Nhìn  Tô Nhiên, thì thấy con d.a.o đang  chễm chệ trong tay cô.
Tài xế trợn mắt:
Đây   d.a.o của  ? Sao  ở trong tay cô ?!
“Tiếp tục kể .” – Tô Nhiên  xoay d.a.o chơi,   ông  mỉm .
Tài xế rợn cả , cố gắng dỗ dành:
“Con gái  nên chơi d.a.o , nguy hiểm lắm. Đưa  .”
“Muốn ? Nè, cho chú đấy.”
Tô Nhiên vô tư đưa  con dao.
Tài xế cầm lấy d.a.o bằng tay trái, tiếp tục kể chuyện.
Người c.h.ế.t hóa thành quỷ, mà quỷ cũng  phân cấp:
Du hồn, oán quỷ, lệ quỷ, ác linh, quỷ tướng, quỷ sát, quỷ vương, quỷ hoàng, quỷ đế.
Ông  hiện tại là lệ quỷ, tu luyện bằng cách ăn hồn phách. Đặc biệt là hồn phách c.h.ế.t trong sợ hãi – càng bổ dưỡng.
Nên ông  định dọa cho Tô Nhiên sợ c.h.ế.t khiếp,  mới g.i.ế.c ăn để hồn phách càng ngon.
Tài xế hít một  thật sâu, tiếp tục kể:
“ từng nghĩ  là  hạnh phúc nhất, cho đến một ngày…  phát hiện vợ  ngoại tình.”
Tay trái ông  siết chặt chuôi dao.
“ bắt gặp cô  đang  chuyện đồi bại với gã đàn ông khác trong xe của ! Lúc đó  như trời sụp. Cô đoán xem…    gì?”
Tài xế nhe răng  độc ác,  định giơ d.a.o lên thì…
Rầm!!!
Xe mất lái, loạng choạng lao  rừng bên đường.
“Phía   cây kìa.” – Tô Nhiên nhắc nhẹ.
“Thừa ! Cây to thế  chẳng lẽ  thấy ?!”
Trà Đá Dịch Quán
Tài xế tức đến đỏ mặt, đạp thắng liên tục nhưng xe chẳng hề chậm . Cuối cùng “ẦM!” một tiếng, xe đ.â.m thẳng  gốc cây  dừng hẳn.
“Phụt——”
Tài xế ngã gục lên vô lăng, co giật mấy cái. Không  từ lúc nào, dây an  của ông    tháo.
“Chú tài xế, chú   chứ?”
Tài xế lồm cồm  dậy, mặt nhăn nhó:
“Không … chỉ là… sắp c.h.ế.t thôi.”
Trên bụng ông  – cắm thẳng một con dao.
Lúc , loa xe vang lên đoạn lời bài hát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-137-da-toi-day-khong-sao-dau.html.]
“Đêm đó,   tổn thương em… Đêm đó, tim  tan vỡ…”
Giữa tiếng hát u ám, Tô Nhiên đột nhiên thấy bài hát  … cũng  phết.
Tài xế rơm rớm nước mắt:
Quỷ thật … ngay cả bài hát cũng chọc tức tao.
“Hay là…  đưa chú  bệnh viện nhé?”
“Không cần…da  dày,  .”
Tài xế gượng  như mếu, rút d.a.o  ném thật xa.
“Không ,   tiếp.”
Ông  khởi động  xe, lùi  phía .
Cạch ——
Khung xe rơi  một mảng.
Xe rùng  vài cái,  đó tắt máy  .
Gió lùa qua lỗ thủng to tướng  kính chắn gió, thổi khiến tài xế   mà   nước mắt.
Chiếc xe , ông  tốn mười năm âm khí để tạo thành…
Giờ thì nát bét !
Không cần sợ   sợ nữa, ông   ăn cô  ngay!
Tài xế lộ  cặp nanh nhọn hoắt.
Tô Nhiên vẫn bình thản  biểu cảm.
Tài xế nghĩ thầm:
Haha! Cuối cùng cũng sợ ! Nhìn mặt trắng bệch  kìa!
Ông  gầm lên, há miệng định lao tới cắn thì…
Tô Nhiên nhanh tay nhét một lá phù thiên lôi  miệng ông ,  nhảy xuống xe chạy thật xa.
“Cái… gì… …?!”
Tài xế  kịp hiểu gì, một tia sét từ trời giáng xuống đập trúng .
“ẦM——!!”
Khói đen bốc lên nghi ngút.
Tài xế ôm vô lăng  giữa một đống sắt vụn, bên cạnh còn  một cái bánh xe lăn lăn mãi  dừng.
Tài xế nhổ một ngụm khói , môi run run,  đó bật :
“Hu hu hu… quá đáng quá … Cô rốt cuộc là yêu quái gì ?”
Tô Nhiên lấy thêm một lá thiên lôi phù, phe phẩy  mặt ông :
“Chú đoán xem?”
Tài xế lau nước mắt, mở to mắt  dám tin:
“Cô… cô là Thiên Sư?!”
“Giờ  . Mày là ai? Còn  bao nhiêu con quỷ cùng mày hại ? Chúng ở ?”
Tài xế hoảng loạn  Tô Nhiên:
“Sao…  cô  còn  quỷ khác?”
“Từ khí tức   mày. Không  một  mày phát . Rõ ràng là  quỷ khác   cùng. Nói, bọn chúng đang ở ?”
Tô Nhiên giơ lá phù tới gần:
“Không   thì thôi. Để tao tiễn mày một đoạn.”
“Đừng đừng!  ,  !”
Tài xế sợ đến ôm vô lăng rụt lui:
“Còn ba con quỷ nữa… bọn chúng ở trong một căn nhà bỏ hoang ở khu làng cũ trong thành.”
Tài xế rưng rưng  Tô Nhiên:
“Thiên Sư đại nhân,   vợ hại chết, nên mới oán khí nặng thế thôi. Hôm nay mới là  đầu   g.i.ế.c … cô tha cho  .”
“Vợ hại chết? Vậy kể  .”
“…   thật đó. Cô  ngoại tình,  cùng tình nhân g.i.ế.c …”
Tô Nhiên lạnh lùng  ông :
“Mày  ngược  thì ! Rõ ràng là mày ngoại tình, định đầu độc vợ cùng tình nhân, kết quả  trúng độc c.h.ế.t cả mày lẫn nhân tình, đúng ?”
Tài xế cứng họng. Không ngờ Tô Nhiên   rõ  chuyện.
“Sau khi chết, mày  ăn luôn hồn phách của vợ và tình nhân,  tiếp tục nuốt các linh hồn khác mà trở thành lệ quỷ. Còn chiếc xe  là mày dùng để hại  mỗi nửa đêm.
Tính , những cô gái c.h.ế.t trong tay mày… cũng  hơn chục   chứ?”
Bị Tô Nhiên vạch trần từng chữ, tài xế ôm vô lăng, mặt tái mét.
“Đoán xem, mày sẽ xuống tầng thứ mấy của địa ngục?”
Tài xế rùng , bật dậy như lò xo, vứt vô lăng, ba chân bốn cẳng chạy trốn.