Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 124: Hình phạt khi nói sai lời thoại

Cập nhật lúc: 2025-06-22 08:38:57
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những người còn lại cũng nhìn về phía Kim Tị.

Kim Tị hoàn toàn không để ý họ đang nói gì, vừa nheo mắt quan sát xung quanh, vừa hỏi lão Trịnh:

“Vừa rồi tụi mình hình như bị điện giật? Bác có thấy đâu ra dây điện không?”

Đợi một lúc không thấy ai trả lời, anh ta ngẩng đầu lên, thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm.

Kim Tị ngờ vực:

“Sao thế, nhìn tôi làm gì? Đừng có mà thèm khát sắc đẹp của tôi đấy nhé!”

Lão Trịnh cạn lời, nhưng cũng tỏ vẻ đã quen với cái sự “bất bình thường” của Kim Tị, nói:

“Đến lượt cậu rồi, lời thoại ở ngay trong đầu, cảm nhận kỹ chút là biết.”

“Ồ~” Lúc này Kim Tị mới nghe được âm thanh trong đầu mình, lập tức gào lên tức tối.

“Khốn thật! Ai viết cái lời thoại ngu xuẩn này vậy! Tôi mà lại tên Nhị Cẩu Tử tử tử tử…”

BZZZZZZ!

Kim Tị bị điện giật đến toàn thân co giật, nhưng vẫn ngoan cố:

“Tôi… nhất… định… không… nói!”

Cuối cùng, trên đầu anh ta bốc khói trắng, miệng sùi bọt mép, ngã gục xuống đất.

Mọi người sửng sốt.

Tô Nhiên và Thạch Phi Phi vừa định chạy tới đỡ, thì Kim Tị đột nhiên bật dậy như xác sống, làm cả hai giật mình lùi lại.

Lão Trịnh vội nhắc:

“Mau nói lời thoại đi!”

Kim Tị bĩu môi, lắc lắc cái đầu tê rần vì điện giật, khinh khỉnh nói:

“Chút điện còi này, chỉ như… gãi ngứa ngứa ngứa ngứa…”

BỐP!

Kim Tị ngã vật xuống đất, bụi bay mù mịt.

Mọi người: “…”

Vài giây sau, anh ta lại bật dậy như lò xo, lần này thì cầm một tảng đá lớn, nghiến răng nghiến lợi nhìn quanh:

“Lão tử đường đường là Kim Xà Yêu, mà phải sợ bọn tiểu nhân các ngươi sao? Còn dám điện ta, ta đập cho thành bánh thịt!”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì vù! một cây gậy to bằng cánh tay xuất hiện từ trên trời, “bốp” một phát giáng thẳng lên đầu Kim Tị.

Anh ta ngã cứng đơ, toàn thân giật nhẹ hai cái, rồi chân duỗi thẳng.

Mọi người: “…”

Ờ thì, lần này đúng là không dùng điện giật thật.

Thạch Phi Phi mặt tái xanh, chỉ vào Kim Tị run rẩy hỏi:

“Anh ấy… không c.h.ế.t đấy chứ?”

Lão Trịnh lắc đầu:

“Không đâu.”

Vừa dứt lời, Kim Tị lại dựng dậy, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lão Trịnh vội khuyên:

“Tiểu Kim, đừng cố chấp nữa, mau nói đi.”

Toàn thân Kim Tị vừa tê vừa đau, đầu lại mới ăn một gậy, hoa mắt chóng mặt, nào còn dám ngang bướng, lập tức vừa khóc vừa nói với lão Trịnh:

“Cha, đừng làm nữa, mẹ bảo con gọi cha về ăn cơm.”

Lão Trịnh vui vẻ đáp:

“Ài, Nhị Cẩu Tử, cha về ngay đây.”

Ngay sau đó, Kim Tị móc từ túi ra một sợi dây, buộc vào cổ Tôn Lâm:

“Tam Cẩu, mày mà còn chạy loạn nữa, lần sau Hắc Mao đuổi thì tao mặc kệ.”

Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Tôn Lâm.

Tôn Lâm, đang ngửa đầu xem kịch vui, bỗng nhiên sợ tái mặt.

Trà Đá Dịch Quán

Khoan đã, mình là chó mà, cũng phải có lời thoại á?

Lão Trịnh nhắc nhở:

“Mau sủa đi, học tiếng chó.”

“Gâu gâu, gâu gâu gâu!”

Tôn Lâm hoảng sợ sủa ngay, anh không muốn bị điện đâu, đáng sợ lắm!

Kết quả — bzzzz! — một luồng điện chạy khắp người anh, lông trên người đều dựng đứng.

Tôn Lâm ấm ức:

“Tôi không phải đã sủa rồi sao? Sao còn bị giật nữa?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-124-hinh-phat-khi-noi-sai-loi-thoai.html.]

Tô Nhiên nhìn anh đầy cảm thông:

“…Anh sủa thừa hai tiếng.”

Tôn Lâm: “…”

Kim Tị dắt Tôn Lâm, lão Trịnh dắt trâu già Lão Hoàng, cùng nhau quay đầu đi về.

Tô Nhiên và Thạch Phi Phi đi theo phía sau.

Vừa đi, Tô Nhiên vừa nghĩ — mọi chuyện ở đây quá chân thực, chân thực đến mức không thể tìm ra bất kỳ điểm sơ hở nào.

Rốt cuộc kẻ đứng sau muốn làm gì?

Cô đoán, những tình tiết này hẳn có liên quan mật thiết đến người đang điều khiển không gian này.

Chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi.

Càng đi, cảnh tượng xung quanh càng trở nên kỳ lạ — giống như những bức tranh ba chiều đang quay chầm chậm quanh họ.

Trong mỗi bức tranh ấy, gã bán hàng rong ngày ngày gánh hàng đi khắp ngõ ngách, tích góp từng đồng từng hào, cuối cùng mua được nhà, tậu được ruộng, cưới vợ sinh con.

Ngôi nhà nhỏ dần đổi thành nhà lớn, rồi lại thành tòa đại viện rộng rãi, ruộng đất cũng nhiều lên, trở thành đại phú hộ nhất nhì trong làng.

Dù xuất thân nghèo khó, nhưng sau khi phất lên, anh ta vẫn chưa từng ức h.i.ế.p ai, ngược lại còn vô cùng hào sảng.

Dân làng có việc nhờ, trong khả năng là giúp ngay.

Những năm mất mùa, anh thậm chí còn tán gia bại sản để phát gạo, phát tiền, giúp bà con qua cơn đói.

Dân làng mỗi lần gặp anh đều kính cẩn gọi một tiếng “Phạm lão gia”, ai ai cũng tán thưởng — ông ấy là người tốt thực thụ.

Cảnh tượng dừng lại.

Lúc này, Vương Khải — giờ đã thành địa chủ — xuất hiện, kéo một người đang quỳ dưới đất đứng dậy:

“Phạm Lão Lục, anh quỳ làm gì, mình vẫn còn là người một nhà mà, có gì khó khăn cứ nói, giúp được tôi nhất định giúp.”

Phạm Lão Lục khóc nức nở:

“Anh ơi, mất mùa mấy năm rồi, trong nhà bán sạch đồ đạc mà vẫn sống không nổi… cha mẹ với em gái đều đói đến không xuống nổi giường rồi…”

Vương Khải lập tức hiểu ra, nhìn ông em họ:

“Chuyện nhỏ thôi, chờ đó, anh đi lấy gạo cho.”

Ngay sau đó, tay Vương Khải nặng trĩu — một bao gạo đột ngột xuất hiện.

Anh mỉm cười đưa bao gạo cho Lão Lục:

“Mau về nấu cho bác trai bác gái ăn nhé.”

Phạm Lão Lục cảm ơn rối rít, vui vẻ rời đi.

Vừa xoay người, Thạch Phi Phi và Kim Tị đồng loạt kêu lên:

“Trần Viêm?!”

Không sai — chính là Trần Viêm, người của tổ đặc án từng mất tích cùng lão Trịnh!

Trần Viêm nháy mắt với họ, ôm bao gạo đi mất.

Cảnh tượng lại tiếp tục quay — đều là những lần Trần Viêm tìm Vương Khải mượn gạo, mượn tiền.

Đến khi các bức tranh ngừng lại lần nữa, Vương Khải xuất hiện, đứng trên pháp đài, bị trói gô lại, cổ đeo bảng gỗ:

“Đả đảo địa chủ phong kiến Phạm Văn Niên”.

Vài kẻ đeo băng đỏ ghì anh xuống, lưng khom đến chín mươi độ, từ một người được tôn kính, giờ trở thành ông già gù bị lăng nhục.

Dân làng từng ca ngợi anh, giờ lại giơ nắm đ.ấ.m hò hét:

“Đả đảo phong kiến! Đả đảo Phạm Văn Niên!”

Kim Tị dắt Tôn Lâm, cùng Tô Nhiên, Thạch Phi Phi và lão Trịnh đứng cuối đám đông.

Trần Viêm tiến lại, đứng cạnh Kim Tị.

“Trần Viêm…” Kim Tị vừa mở miệng, Trần Viêm đã bịt miệng anh, thì thầm:

“Chờ tôi nói xong thoại đã.”

Trần Viêm siết chặt hai đồng tiền lấy được nhờ tố cáo, lạnh lùng nhìn Vương Khải trên đài, cười độc ác:

“Cho mày giả vờ đấy, có tí tiền thì sao, cuối cùng chẳng phải cũng thua trong tay tao à? Rồi sẽ đến ngày tao cũng giàu nứt đố đổ vách.”

Nói xong, Trần Viêm mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang chào hỏi Kim Tị và Thạch Phi Phi:

“Hai người tới rồi à? Là cấp trên cử mấy người đến cứu đúng không?”

Thạch Phi Phi gật đầu:

“Đúng. Mọi người thế nào, có bị thương không?”

“Không sao, chỉ là mới đầu bị điện giật mấy lần, sau đó tôi với lão Trịnh cứ theo đúng cốt truyện thì không bị gì cả.”

Tô Nhiên hỏi:

“Các anh có biết ai là người điều khiển nơi này không?”

Lão Trịnh lắc đầu:

“Không. Lúc đầu tụi tôi mới vào thì còn có mạch truyện, sau đó thì không có gì nữa. Tụi tôi cũng chẳng đi đâu được, chỉ ở bên tảng đá đầu làng cùng Vương Khải, đến khi các cô xuất hiện thì cốt truyện mới bắt đầu lại.”

Loading...