Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 109: Lạc vào mê trận (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-16 13:27:58
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy câu hỏi của Tô Nhiên, nữ quỷ lập tức nhớ lại mối hận trong lòng, oán khí dâng trào, hắc khí quanh người cũng cuồn cuộn bốc lên thêm vài phần.
“Là hắn! Chính hắn đã g.i.ế.c tôi, g.i.ế.c con tôi, chôn bọn tôi ở chỗ này! Tôi phải g.i.ế.c hắn!”
Thấy nàng ta sắp bạo phát, Tô Nhiên lạnh giọng quát khẽ: “Hừm~”
Nữ quỷ lập tức co rúm lại như chim cút, rụt rè nói: “Đại sư, tôi không nói dối, thật sự là hắn g.i.ế.c tôi.”
Triệu Vạn Long nãy giờ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng bị gọi tên, ngơ ngác bật thốt: “Tôi á?”
Hắn ngơ ngác như bị sét đánh: “Không thể nào! Tôi chưa từng g.i.ế.c người, làm sao mà không biết chứ!”
Lúc này Tô Nhiên mới nhớ tới Triệu Vạn Long, liền thu lại kết giới quanh hắn, quan sát kỹ tướng mạo. Xem ra, trên mặt hắn quả thật không có sát khí.
Kỳ lạ thật.
Muốn biết rõ ngọn ngành, chỉ có thể hỏi nữ quỷ.
Tô Nhiên quay sang hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Nữ quỷ đầy oán độc nhìn Triệu Vạn Long, bắt đầu kể lại chuyện lúc sinh thời.
Nàng tên là Vương Ân Ngọc, cùng chồng mở một quán ăn nhỏ ở đầu thôn gần đây, cuộc sống tuy không giàu sang nhưng cũng yên ổn.
Sau này chồng nàng gặp tai nạn khi đi mua hàng, bỏ lại nàng cùng đứa con trai mới hơn một tuổi nương tựa nhau sống.
Khách của quán chủ yếu là người trong thôn, không đông đúc, may mà bố mẹ chồng thường đến giúp đỡ, nàng thì vừa chăm con vừa xoay xở trông quán, dù vất vả nhưng vẫn duy trì được.
Tối hôm đó mưa như trút nước, Ân Ngọc nghĩ sẽ không có khách đến nữa nên đã sớm bảo bố mẹ chồng về nhà nghỉ, còn mình thì vừa trông con vừa dọn dẹp quán.
Không ngờ lúc chuẩn bị đóng cửa thì có hai người đàn ông đi xe tải nhỏ, một người đầu đinh, một người cột tóc đuôi sam, là người ngoài tỉnh.
Vì mưa quá lớn, đi tiếp sẽ nguy hiểm nên hai người vào gọi vài món ăn và mấy chai bia, nói ăn xong sẽ ngủ lại trong xe rồi sáng mai đi tiếp.
Vương Ân Ngọc không hề ngờ rằng ác mộng đời mình lại bắt đầu từ đây.
Tên tóc đuôi sam uống say, khi đi ngang qua bếp thì thấy nàng đang cõng con lau dọn. Dây cột em bé siết chặt lấy n.g.ự.c nàng, áo lại bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra đường cong gợi cảm.
Gã say khướt nhìn mà nuốt nước bọt ừng ực.
Hắn tiến vào bếp, bóp lấy đứa trẻ, dùng con làm con tin để uy h.i.ế.p và cưỡng bức nàng.
Sau đó, hắn thấy “ngon ăn” liền không chịu trả con cho nàng, còn gọi người đồng bọn vào hưởng lạc cùng.
Nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, nàng cắn răng chịu nhục lần thứ hai, không ngờ tai họa vẫn chưa dừng lại.
Trà Đá Dịch Quán
Hai tên đó vừa cười vừa ném qua ném lại đứa con như trò chơi, chẳng chịu trả lại.
Vương Ân Ngọc vừa khóc vừa nhào vào giành lấy con, trong lúc giằng co, đứa bé rơi khỏi địu, rơi thẳng vào nồi dầu chiên còn đang nóng hôi hổi.
Đứa trẻ gào lên thảm thiết.
Ân Ngọc trong cơn tuyệt vọng vội vã dùng tay không vớt con lên, nhưng đã quá muộn. Đứa bé tắt thở ngay tại chỗ.
Trong cơn đau đớn, nàng vớ lấy con dao, lao vào liều mạng với hai tên khốn. Nhưng nàng thân cô thế cô, cuối cùng bị hai kẻ kia g.i.ế.c chết.
Biết mình gây ra tội lớn, hai tên tỉnh rượu, vội bàn bạc rồi mang t.h.i t.h.ể mẹ con nàng kéo đến hai gốc liễu kia.
Lúc đó bên gốc liễu cỏ dại mọc um tùm, bọn chúng dựa vào cỏ che lấp mà chôn xác, sau đó vội vã bỏ trốn.
Đứa bé còn quá nhỏ, chịu không nổi sát khí dày đặc từ hai gốc liễu nên hồn phi phách tán, còn Vương Ân Ngọc lại vô tình hấp thụ âm khí từ cây liễu, trở thành lệ quỷ.
Bao năm nay nàng vẫn lặng lẽ ở lại nơi này, cho đến khi gặp được Triệu Vạn Long hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-109-lac-vao-me-tran-2.html.]
Ngay lập tức nàng nhận ra, hắn chính là tên tóc đuôi sam năm đó!
Ngọn lửa báo thù bùng cháy trong tim, nàng muốn g.i.ế.c hắn để trả thù cho con trai và chính mình.
Lẽ ra nàng đã có thể dễ dàng g.i.ế.c hắn, nhưng giữa đường lại xuất hiện Tô Nhiên, cứu hắn thoát chết.
Kể xong mọi chuyện, Vương Ân Ngọc hai hàng lệ m.á.u lăn dài, quỳ sụp trước mặt Tô Nhiên: “Đại sư, tôi biết g.i.ế.c người là sai, nhưng hắn đã hủy đi danh tiết tôi, còn g.i.ế.c mẹ con tôi, khiến con tôi hồn tiêu phách tán... Dù phải trả giá thế nào, tôi cũng nhất định phải báo thù, xin đại sư hãy thành toàn cho tôi!”
Triệu Vạn Long hoảng loạn: “Đại sư, ngài đừng tin lời cô ta, tôi thề với trời, tôi chưa từng thấy cô ta bao giờ, càng không g.i.ế.c ai! Tôi bị oan!”
Tô Nhiên nhíu mày hỏi Vương Ân Ngọc: “Xét tướng mạo hắn thật sự không mang sát khí, có khi nào cô nhận nhầm người?”
“Không thể nào, ta không thể nhận nhầm được.” Vương Ân Ngọc lắc đầu, quay sang nhìn Triệu Vạn Long, “Mày đừng tưởng cắt tóc là tao không nhận ra! Khóe miệng trái của mày có một nốt ruồi đen, tao nhớ rất rõ!”
Triệu Vạn Long như muốn khóc: “Đó... đó không phải là nốt ruồi, là mụn tôi nặn xong đóng vảy thôi! Với lại, tôi sống ba mươi năm nay chưa từng buộc tóc sam!”
Hắn chỉ muốn tự tát mình mấy cái, ai bảo lại dại dột nặn cái mụn kia chứ, không nặn thì có khi chẳng giống đến vậy!
Trên đời này đúng là có chuyện "trời rơi bánh từ trên xuống", nhưng cũng có chuyện "trời rơi nồi đen", mà lần này lại là một cái nồi c.h.ế.t người, từ trên trời rơi xuống trúng ngay đầu hắn.
Triệu Vạn Long cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Tô Nhiên đen mặt: “Thật sự không phải nốt ruồi, là mụn.”
Vương Ân Ngọc: “...Không phải nốt ruồi?”
Nàng có phần không tin nổi, rõ ràng nhìn như một chấm đen mà?
Tô Nhiên đỡ trán, thở dài: “Cô bị cận à?”
Vương Ân Ngọc ngơ ngác gật đầu: “Ừm, hơn 4 độ.”
Tô Nhiên thở dài lần nữa: “Hắn thật sự không phải hung thủ. Cô nghĩ kỹ lại xem, người đó còn đặc điểm gì khác không?”
“Nhưng hắn thật sự rất giống người đó...” Vương Ân Ngọc cố gắng hồi tưởng: “Hình như người đó họ Hoàng, tôi nhớ đồng bọn của hắn gọi hắn là Hoàng lão nhị, là người ở thành phố Động Khẩu kế bên.”
Tô Nhiên: “Cô xác định hắn giống?”
Vương Ân Ngọc tiến lại gần nhìn kỹ Triệu Vạn Long, “Rất giống.”
“Được rồi, tôi sẽ báo cảnh sát thay cô. Giờ cô có thể yên tâm đi báo danh dưới âm phủ rồi chứ?”
Vương Ân Ngọc vẫn chưa cam lòng: “Tôi có thể tự tay báo thù không?”
Tô Nhiên lạnh lùng: “Không được. Nếu chỉ là lệ quỷ thì tôi còn có thể giúp cô, nhưng giờ hồn phách cô đã hòa làm một với cây liễu, không còn là người, cũng chẳng phải quỷ, ở lại dương gian sẽ dễ bị kẻ khác lợi dụng, sinh ra đại họa. Cô phải nhanh chóng xuống âm phủ. Đừng lo, hung thủ nhất định sẽ bị bắt, các người sớm muộn cũng sẽ gặp lại dưới đó.”
Vương Ân Ngọc đành gật đầu.
Ngay trước mặt nàng, Tô Nhiên gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát đào được hai t.h.i t.h.ể đang phân hủy nặng dưới gốc liễu – một lớn một nhỏ.
Bao năm qua, rễ cây liễu đã đ.â.m xuyên khắp cơ thể họ, hút lấy dinh dưỡng.
Vương Ân Ngọc nghẹn ngào nhìn di hài mẹ con mình, rồi quay lưng đi vào Quỷ Môn Quan.
Sau khi giám định, xác nhận hai t.h.i t.h.ể là mẹ con Vương Ân Ngọc mất tích nhiều năm trước.
Cha mẹ chồng tóc bạc phơ của nàng nước mắt lưng tròng đến nhận xác. Năm xưa nghe tin nàng mất tích, cả làng đồn đoán nàng bỏ trốn theo trai, chỉ có họ là không tin, tìm kiếm suốt bao năm. Không ngờ, con dâu và cháu trai lại bị chôn ngay cạnh nhà mình.
Dựa theo lời Tô Nhiên cung cấp, cảnh sát lấy gương mặt Triệu Vạn Long làm mẫu, nhanh chóng bắt được hung thủ thật sự.
Tên đó quả thực có vài phần giống Triệu Vạn Long, tra rõ thì phát hiện... lại là họ hàng xa của hắn.
Bao năm trôi qua, hai kẻ thủ ác cuối cùng cũng phải chịu báo ứng.