Nhìn vật trong tay Diêm Tuyết, ai nấy đều tái mét, ngay cả Tô Nhiên cũng biến sắc.
Tính là một chuyện, tận mắt chứng kiến là chuyện khác.
Không cần cũng , đó là gì.
Tô Nhiên Diêm Tuyết trong màn hình, cung mệnh của cô dần phủ kín một tầng tử khí.
Không , e rằng cô sắp gặp nguy hiểm.
“Gửi địa chỉ cho , lập tức đến tìm cô. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng xảy xung đột với chồng cô.”
Diêm Tuyết như cái máy gửi địa chỉ, siết chặt mảnh xương nhỏ trong lòng bàn tay, ngón tay trắng bệch.
Đó là con của cô!
Nhận địa chỉ, Tô Nhiên nhanh chóng lên đường. Livestream vẫn đang tiếp tục, trong màn hình là Diêm Tuyết lặng lẽ ôm tay, chìm trong đau buồn.
“Em đang gì ?”
Bỗng nhiên, cửa lớn mở , chồng Diêm Tuyết – La Vi trở về.
Thấy chậu cây phát tài đào thành một cái hố, La Vi giận dữ:
“Anh em đừng động nó mà, cứ ?”
Diêm Tuyết xoay , thẳng , giơ vật trong tay lên mặt : “Cái là gì?”
La Vi rõ thứ đó, sắc mặt lập tức biến đổi, ánh mắt lảng tránh dám đối diện:
“Gì, gì chứ, chẳng chỉ là một hòn đá trắng ?”
Diêm Tuyết chằm chằm , viền mắt ngân ngấn nước:
“Đây là tro cốt của con chúng đúng ?”
La Vi giật phắt thứ đó ném xuống đất, giọng nhỏ , bước lên ôm lấy vai cô dỗ dành:
“Em lung tung gì ? Đất dinh dưỡng nào chẳng mấy hạt trắng như thế, thể là tro cốt?
Em nhớ mấy đứa nhỏ ? Yên tâm, chúng đều yên nghỉ ở mộ tổ quê nhà , đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, cho đứa nhỏ trong bụng .
Hay là để đưa em về phòng nghỉ nhé?”
La Vi định dìu cô về phòng.
Diêm Tuyết nhúc nhích, ánh mắt vẫn lạnh lùng chằm chằm:
“Vậy xem, chậu cây phát tài … thật sự chỉ là cây bình thường?”
La Vi lúng túng: “Ờ… .”
“Được.”
Diêm Tuyết xong, xoay trong.
La Vi thở phào nhẹ nhõm, bước theo .
Chưa mấy bước, thấy Diêm Tuyết xách một con d.a.o từ trong bếp .
La Vi hoảng hốt, dám cướp mạnh sợ cô thương:
“Tiểu Tuyết, em gì , mau bỏ d.a.o xuống, đừng bản thương.”
Diêm Tuyết thèm đáp, thẳng tới cây phát tài, chỉ nó hỏi La Vi:
“Vậy cái cây là cây phát tài bình thường chứ gì?”
Trà Đá Dịch Quán
La Vi ngơ ngác: “…Ừ.”
Diêm Tuyết gật đầu, lạnh lùng giơ d.a.o c.h.é.m xuống cây.
Dao rút , một dòng chất lỏng đỏ tươi trào , như m.á.u thật.
Diêm Tuyết ngây .
Trong phòng livestream, tất cả bình luận đều lặng ngắt như tờ. Những đang mắng La Vi cũng cứng họng.
“Đừng mà!!!”
La Vi hét toáng, lao tới ôm lấy cây phát tài, cho cô c.h.é.m tiếp.
Giờ thì Diêm Tuyết tin lời Tô Nhiên.
Cô giận dữ trợn mắt: “Tránh cho !”
La Vi vẻ mặt đau khổ, ôm chặt cây phát tài, cầu xin:
“Không , Tiểu Tuyết, em thể c.h.é.m nó! Chém là xong hết đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-106-cay-phat-tai-nhuom-mau-3.html.]
Tiểu Tuyết, xin em, cây phát tài thật sự thể phá . Anh sai , là với em và các con… Anh hối hận từ lâu , nhưng muộn mất . Nếu cây chết, chúng cũng sống nổi …”
“Anh , rốt cuộc là chuyện gì xảy ?”
La Vi nghẹn giọng:
“Mọi chuyện bắt đầu từ bảy năm . Khi đó em đang mang thai, còn thì chạy đôn chạy đáo vì công việc.
Một tham gia tiệc rượu, quen một ông chủ họ Hoàng, ông giới thiệu cho một vị ‘đại sư Nguyên Không’, cách phát tài nhanh chóng.
Anh động lòng nên tìm đến vị đại sư đó.”
“Ông tụ tài thì đặt trận pháp tụ tài trong nhà là , nhưng như phát chậm, chỉ kiếm chút ít.
Nếu phát nhanh, phát lớn thì dùng tro cốt quan hệ huyết thống vật dẫn.
Khi đó chúng đang nợ nần chồng chất, em sắp sinh, bố cũng đau ốm… cần tiền khắp nơi.
Anh nghĩ nghĩ , nhắm đứa con gái đầu lòng của chúng …”
“Anh… chính tay đẩy con bé ngã từ cầu thang xuống.
Sau đó đem tro cốt của con thành chậu, nhờ đại sư khắc bùa chú lên đó.
Anh mua một cây phát tài trồng trong, định kỳ dùng m.á.u pha nước tưới cây.
Từ đó, đúng là chúng phát tài thật, ăn ngày càng phát đạt.”
“ hiệu quả chỉ hai năm, công việc bắt đầu xuống.
Anh tìm đại sư thì ông bảo cần tiếp tục bổ sung tro cốt mới giữ tài vận.
lúc em mang thai nữa…”
“Anh lén đổi thuốc dưỡng thai của em thành thuốc phá thai, đem tro cốt con chôn đất cây…”
“Cứ thế, cách vài năm thêm một …”
Diêm Tuyết như sụp đổ, vung tay tát mạnh mặt :
“Vì tiền, g.i.ế.c cả năm đứa con của chúng ?!”
La Vi “phịch” một tiếng quỳ xuống mặt cô, nước mắt nước mũi tèm nhem:
“Anh mà… Thật đến đứa thứ ba hối hận . đại sư một khi bắt đầu thì thể dừng, nếu sẽ tan nhà nát cửa.
Anh từng thử bỏ mặc cây , nhưng chỉ cần ngừng chăm, em và ba liền gặp tai nạn, ngã xe, trượt chân…
Anh còn cách nào khác, buộc tiếp tục chăm cây đó.”
“Lần em thai, định nhờ đại sư giúp gỡ trận pháp, nhưng tìm mãi liên lạc nữa…”
“Tiểu Tuyết, xin em, là sai !”
“Đồ khốn nạn!”
Diêm Tuyết bật nức nở, nước mắt giàn giụa, đánh đ.ấ.m điên cuồng.
La Vi quỳ gối mặc cho cô đánh.
Nghĩ đến năm đứa con mất, Diêm Tuyết đau đớn tột cùng.
Cô nhặt con d.a.o đất, như phát điên c.h.é.m mạnh cây phát tài.
“La Vi: Không! Không c.h.é.m nữa!”
La Vi vội vàng ôm cây phát tài che chắn.
Một chém, một chắn.
Trong lúc giằng co, La Vi xước mấy vết m.á.u dài .
Thấy vẫn sống c.h.ế.t bảo vệ cây đó, Diêm Tuyết càng giận, ném d.a.o , nhặt vật trang trí bằng đồng gần đó, đập mạnh chậu cây.
“Đừng mà!!!”
La Vi cuống cuồng, xô mạnh Diêm Tuyết .
Diêm Tuyết đẩy lệch , ngã về phía tủ giày cạnh tường, đúng góc tủ nhọn chĩa thái dương.
La Vi hốt hoảng buông cây phát tài, vội lao tới kéo cô , nhưng kịp…
Vật trang trí trong tay cô đập trúng chậu cây,
“Rầm” một tiếng, chậu vỡ tan tành, cây phát tài ngã xuống đất, cành lá gãy rụng tơi tả.
Ngay lúc Diêm Tuyết sắp đập đầu góc tủ—
Một luồng sức mạnh đỡ lấy cô, cơ thể cô vững , tránh cú va chạm chí mạng.
Tô Nhiên đến nơi.