“Thế nhưng,   thì sẽ trở nên mạnh mẽ.
Vì tương lai của con, bà  nén  nỗi sợ với thành phố xa lạ, kiên quyết dắt con trai rời quê hương  tha phương cầu thực.
Mấy năm đầu, ông  tìm  hai  con, còn đến nhà  đẻ bà   ầm ĩ. Sau đó, bên ngoại cũng chuyển nhà , chuyện  mới tạm lắng xuống.
Chỉ vài ngày  khi ly hôn, ông  cưới luôn em vợ.
Với vợ con ruột thì ông thờ ơ, đánh đập mắng nhiếc, nhưng  nâng niu con riêng của tiểu tam như bảo bối. Lúc em vợ còn sống, thằng con riêng còn giả vờ  điều với ông. Đợi đến khi em vợ qua đời, con riêng lừa ông bán nhà,   ngoắt đưa ông  viện dưỡng lão, từ đó  đoái hoài gì nữa.
Viện dưỡng lão  cũng  phân cấp. Nó  thủ tục cho ông  loại thấp nhất, chỉ bao ăn ở, mỗi ngày hai bữa. Cơm nước thì rẻ tiền hết mức, cả tháng cũng chẳng thấy  miếng thịt.
Ông sống đủ , nhưng  chẳng  tiền.  lúc , ông  mấy nhân viên chăm sóc bàn tán về chuyện  livestream.”
Tô Nhiên lạnh lùng liếc  ông ,  tiếp:
“Trong lòng ông bắt đầu tính toán. Nghĩ mấy đứa trẻ coi livestream thường dễ  lừa,  nhẹ    tiền. Nếu  thể tìm  con trai thì , còn nếu  thì diễn trò khổ sở để xin quyên góp, ít nhất cũng cải thiện  bữa ăn.”
Nghe Tô Nhiên  trúng tim đen, sắc mặt của ông lão tên Ngụy Đại Thạch tối sầm . Ông   từng     cô  bói toán linh lắm, nhưng  ngờ  chuẩn đến mức .
Ông  tức giận, mắt lộ  vẻ dữ tợn, trừng trừng  Tô Nhiên như  ăn tươi nuốt sống, nhưng vẫn  dám lên tiếng.
【Ông già   ai ngu dễ  lừa đó?】
【Diễn xuất đỉnh      diễn viên ?】
【Có kiểu đàn ông như thế đấy, chuyện của   thì coi trọng, còn vợ con  thì chẳng đáng một xu. Ai từng trải qua sẽ hiểu.】
【Ngày càng  nhiều phụ nữ học cách độc lập, mạnh mẽ, tất cả đều  cuộc sống và đàn ông ép  cả thôi. Không ai tự nguyện từ bỏ cảm giác  yêu chiều .】
【Loại đàn ông  đáng đời, con ruột thì bỏ bê, bận  thương con  khác, giờ  đối xử thế  cũng đáng lắm!】
Tô Nhiên  chằm chằm Ngụy Đại Thạch, giọng lạnh như băng:
“Những điều    chính là lý do tại  con trai ông mất tích hơn ba mươi năm nay. Nói xem, ông  tư cách gì mà còn dám nhận  là cha nó?
Lúc nó còn nhỏ cần ông nuôi nấng, ông đánh đập nó, hành hạ  nó.
Ông nâng niu con  khác như vàng, mua nhà cưới vợ cho nó. Đến khi già  vứt như rác thì mới nhớ đến con ruột?
Nói tìm con trai? Thực chất là  tìm  nuôi ông thì !
Vừa nãy mấy  định quyên góp cho ông, giờ còn thấy đáng ?”
【Đáng chứ, đáng lắm!  sẽ quyên cho ông  hai cục... một cục cho ông  ăn, một cục đập c.h.ế.t luôn!】
【Trên đời  nhân quả, ông trời  mắt,  thấy kẻ tệ bạc nào sống yên  cả.】
【Ngụy Thành Thành,  lời  em, đừng  về! Càng xa càng , đừng để lão tìm !】
【Nghiệp do ông tạo, thì ông tự gánh.】
【Cha như thế,   còn hơn.】
【Nhà hàng xóm   đôi vợ chồng già hơn  gần hai chục tuổi. Lúc còn trẻ, bà cụ ngày nào cũng  đánh. Đến khi ông cụ 80, răng rụng hết,  tự lo , bà nấu cả bàn  món ông thích,  ăn ngon lành  mặt ổng,  ông tức , còn bà thì  như điên.】
“Cô… cô… cô mới là đồ rác rưởi!” Ngụy Đại Thạch  chọc tức đến mức  lắp, nửa ngày    câu nào.
Tô Nhiên liếc mắt khinh thường,  sang  với khán giả:
“Trong khả năng của , nếu giúp   khác là điều .  điều kiện tiên quyết là   tam quan đúng đắn và khả năng phán đoán. Nếu , sự lương thiện mù quáng sẽ trở thành đồng lõa với cái ác, thậm chí khiến bản  sa  vực sâu.
Vì ,  khi  gì, đừng sợ phiền, hãy nghĩ kỹ, xét kỹ, đó là cách bạn tự chịu trách nhiệm với chính .”
Ngụy Đại Thạch thấy sự việc  lật tẩy thì cũng chẳng buồn giả vờ nữa, mặt lì như đất:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-103-dua-con-trai-mat-tich-3.html.]
“Cho dù cô  là thật thì ?  là cha nó, nó   nghĩa vụ nuôi ! Nếu nó  nuôi,  sẽ kiện nó!”
“Cha?” Tô Nhiên  lạnh. “Đau đẻ là vợ ông chịu, nuôi con là vợ ông lo. Ông  cho nó chút tình cảm nào,  chăm sóc ngày nào, dựa   mà bắt nó nuôi? Dựa  mấy phút ‘vui vẻ’ của ông ?”
Ngụy Đại Thạch tức đến mức thở   , chỉ tay  mặt Tô Nhiên mắng:
“Cô, cô là đồ lừa đảo,  kiện cô lừa tiền…”
“ lừa ông cái gì?”
“Thì  bỏ tiền  để cô tìm con cho , giờ  tìm  thì là lừa đảo. Cô  mỗi quẻ đều linh,   kiện cô!”
Tô Nhiên bỗng nở nụ  tinh quái, đảo mắt một vòng:
“Được, ông  bỏ tiền,  sẽ tìm cho ông.    tìm  con trai ông, chỉ  thể tìm  vợ cũ của ông thôi, ông còn  gặp ?”
Nghe cô chịu tìm , Ngụy Đại Thạch vui  mặt, cảm giác như  thắng cuộc. Hừ, cô  cũng sợ  kiện đấy thôi,  nhiều thế cuối cùng cũng  ngoan ngoãn  theo.
Không tìm  con trai? Gặp  vợ cũ là  , tìm  bà  thì cũng tìm  con.
Nghĩ , ông  lập tức gật đầu:
“Muốn,   gặp.”
Tô Nhiên  như  ẩn ý:
“Được , là ông tự  gặp đấy, lát nữa đừng trách .”
Ngụy Đại Thạch  hiểu ẩn ý trong lời cô, vung tay  để tâm:
“Chỉ cần cô cho  gặp  vợ cũ,    phiền cô nữa.”
Tô Nhiên cong môi , tay bấm pháp quyết  vung một cái.
“Xong ,  đang   lưng ông đó,   mà  .”
“Sau lưng ? Làm gì  chuyện…”
Ngụy Đại Thạch nghi ngờ, bỗng trong đầu lóe lên một ý nghĩ: chẳng lẽ bà  cũng  viện dưỡng lão ?
Nếu thật  thì đúng là trời giúp ông !
Nghĩ thế, ông  vội  đầu .
Và quả nhiên, bà  – Trương Quế Lan – đang  ngay  ông.
Ông  còn đang vui mừng,  kịp nghĩ vì  bà   đột ngột xuất hiện trong phòng .
“Nghe  ông đang tìm ?”
Trà Đá Dịch Quán
Trương Quế Lan sắc mặt xám xịt, mắt trắng dã, giọng  kéo dài chậm chạp, cả  toát   lạnh rợn .
Từ lúc bà  xuất hiện, căn phòng như chuyển từ mùa hè sang mùa đông, lạnh đến mức rùng .
Ngụy Đại Thạch lúc  mới cảm thấy   —  bà   trông cao hơn?
Ông  run lẩy bẩy cúi xuống  chân bà .
Không…  chạm đất!!!
Cả  Ngụy Đại Thạch đổ mồ hôi lạnh như tắm, hét lên một tiếng thất thanh:
“Ma… ma…!!!”
Ông  nhảy tót lên giường, ôm chặt lấy gối, động tác nhanh nhẹn như trai tráng,  còn thấy dáng vẻ ông già ốm yếu bệnh tật  nữa.