---
Nghe  nhắc đến “đại sư”, Lý Uyển liền cau mày, lo   lừa nên  kìm  lên tiếng:
“Mẹ , cái gì mà đại sư chứ,  đừng  gạt nha. Bây giờ lắm trò lừa đảo lắm,  đừng  tin bậy bạ.”
Tô Nhiên    chút bất đắc dĩ. Cô giống kẻ lừa đảo lắm ? Cô   kẻ lừa đảo!
“Bạn trai cô lớn hơn cô ba tuổi,  một cô em họ, dẫn theo một đứa bé hơn một tuổi.”
Lý Uyển lập tức sững . Bạn trai cô đúng là lớn hơn ba tuổi, quả thật  một cô em họ, mà còn dẫn theo một đứa con nhỏ tầm hơn một tuổi thật.
Lý Uyển nghi ngờ hỏi:
“Cô… cô là ai? Sao cô  những chuyện ?”
Tô Nhiên tiếp lời:
“Em họ đó hiện đang sống chung với bạn trai cô.”
Lý Uyển càng thêm sốc. Nếu  cô  bạn trai thì  thể là đồng nghiệp  qua hoặc từng gặp.
 chuyện bạn trai sống chung với em họ thì ngoài ba  bọn họ ,  ai  cả.
Bạn trai cô từng , em họ    khổ, mới ly hôn, nhà  đẻ thì ghét bỏ vì cho là ly hôn  may mắn nên  cho về. Không còn nơi nào , nên tính ở  thành phố    từ đầu. Dù gì   cũng ở đây,  thể chăm nom cho cô  một chút.
Hiện giờ em họ đang túng thiếu nên mới ở nhờ. Sau   tiền sẽ dọn .
Chuyện  cô  từng kể với ai. Người ngoài    thể  .
Lời Tô Nhiên  khiến cô hoang mang, trong lòng bắt đầu d.a.o động. Giọng đối phương  cũng  lớn tuổi,   thể  rõ như ? … cô  tin!
Vì nghi ngờ, cô dọa nạt :
“Nói , ai  cho cô ? Cô   gì? Nếu dám lừa tiền  ,  báo công an đó!”
Ông cụ bên cạnh  đến ngẩn . Con bé   đúng thật?  là thần kỳ ghê.
Ông liếc  Tô Nhiên với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng thầm nghĩ: Con bé   chừng mười tám, mười chín tuổi, ngây thơ đến mức giống đứa khờ khạo. Nhìn   giống gì đại sư? Đại sư chẳng  nên râu tóc bạc phơ, thần thái tiên phong đạo cốt ? Không lẽ giờ  đại sư cũng dễ  ?
Đang suy nghĩ thì Tô Nhiên bỗng lên tiếng:
“Cô chắc là khá  tiền nhỉ?”
Lý Uyển hừ lạnh:
“Cuối cùng cũng để lộ đuôi cáo  hả? Biết ngay là  lừa tiền mà.   tiền thì ? Cô  moi  !”
Cô đúng là  tiền. Lương năm hơn cả triệu, tích góp mấy năm cũng kha khá.  cô   kẻ ngốc, ai  moi tiền từ tay cô là   cửa.
Tô Nhiên chẳng bận tâm đến thái độ của cô,  tiếp:
“Bạn trai cô tiếp cận cô là để lừa tiền.”
Lý Uyển gắt lên:
“Xàm xí!”
Tô Nhiên vẫn bình tĩnh:
“Cái gọi là em họ đó thật    em họ, mà là vợ của bạn trai cô. Hai  họ  đăng ký kết hôn từ lâu, đứa bé  chính là con ruột của họ. À mà , hiện tại   vợ chồng nữa, vì để lừa tiền cô nên bọn họ giả vờ ly hôn.”
“Cái gì?”
Mọi  đều sửng sốt.
“Không thể nào! Tuyệt đối  thể!” – Lý Uyển hét lên.
Bạn trai cô  , dịu dàng, chu đáo, cái gì cũng quan tâm. Hai  luôn ngọt ngào yêu thương ,   thể lừa gạt cô? Cô  tin!
Trà Đá Dịch Quán
Cô em họ  thì trầm lặng, mỗi  cô đến tìm bạn trai, chị  đều ôm con  ngoài, chủ động tránh mặt. Trông chẳng  gì mờ ám.
Còn đứa bé, thì là họ hàng, giống  chút cũng bình thường. Nên cô  từng nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-04-con-gai-di-dang-vuong-nghiet-duyen.html.]
Tô Nhiên  tiếp:
“Thật  hai  đó chẳng  tình cảm gì, chỉ là lợi dụng lẫn . Mục đích là để lừa tiền cô. Trong một hai ngày tới, bạn trai cô sẽ bàn với cô về chuyện đầu tư,   thẳng là mượn tiền, nhưng sẽ khéo léo dẫn dắt để cô tự nguyện bỏ tiền .”
Tô Nhiên thở dài:
“Bạn trai cô là    tính toán. Ngay từ đầu  lên kế hoạch tiếp cận cô. Trước khi cưới thì moi càng nhiều tiền càng . Nếu thuận lợi thì sang năm cưới luôn. Đến lúc cưới,  chi phí   sẽ viện cớ   tiền, bắt cô lo hết. Cưới xong, chi phí sinh hoạt cũng để cô chi. Khi nào lừa hết tiền ,   sẽ mua bảo hiểm sinh mạng cho cô,  tạo ‘tai nạn ngoài ý ’ để lấy tiền bảo hiểm.”
Lời cô  khiến bà chủ tiệm và ông cụ sững sờ, còn đầu dây bên , Lý Uyển rợn cả da gà.
 là mấy hôm  bạn trai  nhắc sơ về một dự án đầu tư, nhưng vì cô bận nên   rõ.
Điện thoại im lặng hồi lâu, bà chủ tiệm lo lắng:
“Con ơi,  sớm còn hơn  muộn. Mau chia tay với tên khốn đó , đừng đ.â.m đầu  hố lửa.”
“Uyển ,  lời , đừng dây  hạng  như , chia tay sớm cho nhẹ lòng.” – bà sốt ruột khuyên nhủ.
Ông cụ thì  đổi ánh  về phía Tô Nhiên. Giờ trong mắt ông, cô gần như phát sáng.
“Mẹ,  đừng lo. Con     .” – Lý Uyển   cúp máy.  trong lòng thì sóng cuộn trào,  thể nào yên .
Cúp điện thoại xong, bà chủ tiệm kích động nắm lấy tay Tô Nhiên,  ngừng cảm ơn:
“Con gái , nhờ con mà con gái dì mới   lừa. Thật sự  ơn con quá.”
Bà vội  lấy năm trăm đồng :
“Tiểu sư phụ, đây là chút lòng thành của dì. Con nhất định  nhận, cảm ơn con vì  giúp con gái dì.”
Tô Nhiên vui vẻ nhận lấy mấy tờ tiền đỏ chói, nụ  rạng rỡ:
“Gieo nhân lành thì gặt quả lành. Nếu hôm nay dì  mời con ăn bánh bao, thì cũng chẳng  chuyện gì tiếp theo. Tất cả đều là nhân duyên.”
Cô  sang  ông cụ:
“Ông ơi, ông thua  nhé.”
Ánh mắt ông cụ từ nghi ngờ chuyển thành kính phục:
“Ông chịu thua. Tiền bánh bao ông trả. Cô bé…  , tiểu sư phụ, giúp ông coi một quẻ luôn ?”
Tô Nhiên gật đầu:
“Được, năm trăm.”
Ông cụ lấy điện thoại:
“Được , ông chuyển khoản cho con.”
Tô Nhiên lắc đầu:
“Con   điện thoại.”
Ông cụ  cô bằng ánh mắt thương cảm: Tội nghiệp con bé, đến điện thoại cũng  .
“Vậy cho  tài khoản ngân hàng cũng .”
“Không  tài khoản luôn.”
Ánh mắt ông cụ càng thêm xót xa: Trời đất ơi,  điện thoại,  ngân hàng, chắc sống khổ lắm đây.
“Vậy chờ ông chút, bên cạnh  máy rút tiền, ông  rút.”
“Vâng.”
Chẳng bao lâu , ông cụ  , đưa tiền tận tay Tô Nhiên.
Tô Nhiên vui vẻ nhận tiền, cảm thấy  khí xung quanh dường như cũng trở nên thơm tho hơn.
Mặc dù giờ cô chẳng  gì cả, nhưng  . Mọi thứ  thể bắt đầu  từ đầu.
Ngày xưa  thể tu luyện đến đỉnh cao, bây giờ cũng  thể.
Kiếm tiền ư? Chuyện nhỏ thôi.