"Ờ...  em   thế  chứ?"
Tô Nhiên ngượng ngùng che miệng ho khẽ hai tiếng: "Chị xưa nay  ăn sòng phẳng,  lừa trẻ con cũng chẳng lừa  già. Vì một cây kem thôi mà lừa con ư? Chị  thật đấy, em đưa kem cho chị, chị cứu ba em một mạng, xét  thì em mới là   lời, đúng ?"
Cậu nhóc  trả lời, vẫn cảnh giác  cô chằm chằm, ánh mắt rõ ràng  lên: Chị đang lừa con để lấy kem.
Tô Nhiên hít hít mũi, ừm, mùi cũng thơm phết, chắc ăn  cũng ngon.
"Còn em thì nghĩ kỹ , ba quan trọng  kem quan trọng hơn?"
"Ba em thật sự gặp nguy hiểm ạ?" Cậu mập chỉ nhớ mỗi câu “ba gặp nguy hiểm”, những câu còn  thì lọt tai , trôi tai .
"Thật mà." Tô Nhiên  chằm chằm  que kem đầy nghiêm túc.
"Vậy thì..."
Cậu bé suy nghĩ đắn đo mãi, so sánh giữa ba và cây kem, cuối cùng ba vẫn chiến thắng vẻ vang.
Cậu quyến luyến đưa cây kem cho Tô Nhiên: "Thôi , em cho chị cái , cô  cứu ba em đó nha."
"Nói lời giữ lời!" Tô Nhiên tươi  nhận lấy kem. "Lát nữa lúc em về nhà, nếu gặp một chiếc xe tải chở đầy cát, nhất định  tránh xa xa  nhé. Nhớ kỹ, nhất định  tránh thật xa đó."
Cậu bé há miệng định hỏi thì  thấy tiếng ba gọi.
"Con trai..."
Ở đằng xa,  đàn ông đang trò chuyện với bạn  đầu  thấy con chạy xa liền gọi lớn: "Lại đây, đừng chạy xa quá."
Tô Nhiên cầm kem rút lẹ như chớp.
Quay đầu    thấy bóng dáng hai cha con  nữa, Tô Nhiên l.i.ế.m thử một miếng, mắt sáng rỡ: Wow, ngon quá trời.
Không lẽ đây là thế giới ẩm thực ? Đồ ăn gì cũng ngon thế .
Cô ăn ngấu nghiến mấy miếng  xong, còn l.i.ế.m mép thèm thuồng.
Rồi tiếp tục  bộ  mục đích.
Trà Đá Dịch Quán
“Bạn yêu ,  yêu bạn, Xue Xue Bing Bing ngọt ngào dễ thương...”
Tô Nhiên liếc  cửa hàng đang   xếp hàng đông đúc, thấy nhiều  cầm đồ trông giống kem. Cô để ý  ai trả bằng linh thạch, vàng, bạc  tiền cổ gì cả.
Có vẻ là miễn phí.
Thế là cô cũng xếp hàng.
“Chào bạn, bạn  gọi gì ạ?”
“Gọi gì cũng  ?”
Thấy nhân viên gật đầu, Tô Nhiên hỏi tiếp: “Bao nhiêu cũng  ?”
“Dĩ nhiên.” Nhân viên mỉm .
“Vậy thì,   cái , cái , cái …” Cô chỉ  các món trong hình quảng cáo: milkshake dâu, ốc quế khoai môn, kem xoài lớn,  sữa trân châu… một  gọi bảy tám món.
“Được ạ, bạn đợi một lát nhé.”
Chẳng bao lâu , Tô Nhiên hớn hở nhận hai túi to đầy đồ ăn.
“Bạn ơi, tổng cộng 62 tệ.”
Tô Nhiên đơ : “Ơ… …  trả tiền á?”
“Dĩ nhiên , mã quét thanh toán ở đây nè.”
“    tiền…” Cô tiếc rẻ đặt túi đồ  quầy. “Vậy thôi   lấy nữa.”
“Xin ,  thể hủy đơn hàng  ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-02-ba-quan-trong-hay-kem-quan-trong.html.]
Mọi  xung quanh đồng loạt  cô.
Tô Nhiên  hổ đến mức  , sống hơn ngàn năm  mà  từng mất mặt như thế .
Cô lục túi lôi hết đồ : chìa khóa, căn cước, cả cái cục sắt  nữa.
“Hay là… bạn xem  cái nào đáng tiền thì lấy nhé.”
“Cái …”
Nhân viên khó xử định  gì đó thì ông chủ bước . Thấy là cô gái nhỏ, ông cũng  nỡ  khó.
Ông cầm điện thoại cũ  qua,   bảo: “Đưa điện thoại  cho  , tuy hỏng  nhưng  thể bán  hai trăm tệ.  sẽ đưa bạn thêm một trăm, thế   ?”
“Được! Cho  đó.” Tô Nhiên gật đầu như giã tỏi, đẩy điện thoại tới.
Trước khi , Tô Nhiên    với ông chủ: “ thấy  là   bụng, trưa mai từ 12h đến 1h nhớ đóng cửa nghỉ ngơi một tiếng nhé, nếu   sẽ thiệt hại lớn đó. Tin  ,  lỗ .”
Ông chủ và nhân viên   khó hiểu.
Còn  bé,  đường về cùng ba,  ngang một chiếc xe tải chở cát đang đậu bên lề thì nhớ tới lời Tô Nhiên. Cậu do dự  nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ba, kéo mạnh  , sống c.h.ế.t  chịu  ngang xe.
“Ba ơi, né  ! Chị bán tiên bảo    gần,  tránh xa ...”
Cậu mập dùng hết sức kéo ba lùi  vài bước.
“Chị bán tiên gì chứ?”
Người ba tưởng con nghịch ngợm, định quát thì bỗng BÙM—bánh xe xe tải nổ tung.
Chiếc xe mất thăng bằng, lật nghiêng xuống, cát đổ ào ào.
Người ba ôm con  lòng, bụi tung mù trời khiến họ  mở mắt nổi.
Vài phút ,  đàn ông  cảnh tượng  mắt, lạnh toát cả , sợ đến   nên lời.
Nếu  nhờ con nghịch ngợm kéo  mấy bước… thì hôm nay hai cha con   chôn sống .
Hồi lâu , ông bừng tỉnh, nhớ lời con: “Con ơi, cô chị bán tiên con  ở ? Còn tìm  ?”
“Chị  ở đằng  nè, chị  sẽ cứu ba,  lấy kem của con luôn.”
“Ờ…  như lừa đảo . Con dắt ba  tìm chị  .”
 Tô Nhiên   xa. Hai cha con tìm mãi vẫn  thấy, đành lủi thủi  về.
---
Trưa hôm , gần đến 12h, ông chủ tiệm  sữa vẫn đang do dự    nên  lời cô gái  mà đóng cửa . Trưa là thời gian buôn bán đông khách nhất, đóng cửa sẽ lỗ nặng.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông nghiến răng bảo nhân viên: “Đóng cửa thôi, nghỉ một tiếng, 1h mở .”
Sau khi kéo cửa xuống, ông chủ đau lòng  sang cửa tiệm bên cạnh vẫn đông khách, trong lòng  hối hận. Mở cửa là kiếm tiền, thiệt hại gì , đóng mới thiệt.
Đang nghĩ vẩn vơ thì phụt—ống nước bên đường vỡ tung, bùn nước b.ắ.n mạnh  các cửa tiệm ven đường.
Tiệm  sữa nhờ đóng cửa nên thoát nạn, còn cửa hàng tiện lợi kế bên thì tiêu đời. Kệ hàng ngay cửa  dính đầy bùn, dù ông chủ chạy  đóng cửa cũng  kịp, nước bùn  ngập tới mắt cá chân, nửa  hàng hóa  ướt hết.
Vì là bùn, hàng hóa  ướt  bán  nữa, tổn thất ít nhất cũng mười mấy vạn.
Còn ông chủ tiệm  sữa, dù  nước b.ắ.n ướt từ đầu tới chân, nhưng mặt   toe toét, răng còn dính cả hạt cát nhỏ.
Nếu hôm nay   lời cô gái, mở cửa như bình thường thì thiết , đồ đạc trong tiệm chắc chắn cũng tiêu tùng, dù  khử trùng , khách hàng cũng sẽ  dám   trong thời gian ngắn.
Cô gái hôm qua thực sự  giúp ông tránh một khoản lỗ  nhỏ.
---
Tối đến, Tô Nhiên mang theo  tiền "khổng lồ" một trăm tệ, leo lên cây ngủ.
Ngủ dậy   kiếm đồ ăn.  với phong cách tiêu xài phóng khoáng,  đầy hai ngày cô  biến thành kẻ ăn xin.