Cố phu nhân cảm thấy hổ chết.
Giờ đến kịch ngắn mạng cũng dám dựng tình tiết như thế , mà bà diễn thật luôn.
Kịch bản kiểu , con lệ quỷ thể tin nổi chứ.
“Mẹ ơi~ thật với con! Con yêu quá trời luôn!” – Tiểu Cố cảm động nhào lòng Cố phu nhân.
Tống Tri, ở góc mà lệ quỷ thể thấy, khẽ nhướng mày Cố phu nhân.
“Thấy ? .”
Cố phu nhân lặng thinh.
Tống Tri vẻ khổ sở, giả bộ đang thư ký ép ký giấy phá sản.
Vương Thắng Mỹ nhịn , hỏi: “Sếp ơi, chuyện gì ?”
Tống Tri đau khổ : “Tiểu Mỹ , công ty phá sản . thể trả lương cho nữa.”
Vương Thắng Mỹ nghi hoặc: “Sếp… hình như từ đầu tới giờ sếp cũng từng trả lương cho mà?”
Tống Tri nghẹn họng.
Cô nhanh chóng chữa cháy: “Nói nhầm , là lương thử việc !”
Vương Thắng Mỹ còn định gì đó thì Tống Tri "vô tình" dẫm lên chân.
“Đi lẹ !”
“ mà, sếp…”
“ thể tiếp tục mở Khu Khủng Bố nữa, tiền trả lương !”
Hai bộ dạng “bỏ rơi công ty”, khiến Tiểu Cố tin tưởng.
“Mẹ, nếu chúng thu mua chỗ đó , thể để con chơi nó ?”
“Được chứ, Tống Tri giờ phá sản , chẳng còn đồng nào.
Để phòng ngừa cô cam lòng tới kiếm chuyện với con, sẽ liên hệ với nhà họ Trang, bắt họ lo cho cái đứa con nuôi của .”
Cố phu nhân dịu dàng hỏi: “Bảo bối yêu của giờ nguôi giận ? Con còn gì nữa ?”
Có lẽ vì đạt mục đích.
Lệ quỷ bắt đầu buông lỏng cảnh giác, còn tiếp tục giả bộ nữa.
Ánh mắt tham lam của nó cứ lượn quanh Tống Tri, cổ họng khẽ động, trông như thể đang đói khát, thể chờ thêm nữa.
Cảm giác đó còn đáng sợ hơn mấy thằng đàn ông bệnh hoạn gái .
Cố phu nhân thể thừa nhận: Tống Tri thực sự hề dối.
Cái mặt bà, còn là đứa con gái mà bà mang nặng đẻ đau 10 tháng, nuôi nấng mười mấy năm.
Mà là một ác quỷ chỉ nghĩ đến việc ăn thịt !
Vương Thắng Mỹ cũng chú ý thấy ánh mắt của đối phương bình thường, liền bước tới chắn mặt Tống Tri.
Tống Tri thì quen .
Quỷ mà.
Trong các phó bản cô từng , kiểu gì cũng gặp đủ loại quỷ quái, nhưng chẳng con nào là mê mẩn cô.
“Nghe lời .” – Tiểu Cố nuốt nước bọt, đôi mắt vẫn rời khỏi Tống Tri.
Tống Tri tạm thời Khu Khủng Bố, dự định cho nó ngưng hoạt động vài ngày.
Không ngờ…
Bên nhà họ Trang sốt ruột tới . Lệ quỷ trong Tiểu Cố mới tới Cố gia bắt đầu chạy lui tới bên phía nhà họ Trang.
Cách hành sự …
Khiến Tống Tri càng thêm chắc chắn: chuyện nhắm thẳng cô.
Cố gia chỉ là một con lợi dụng.
“ là phản ứng nhanh thật. Không ngờ chúng định tay với Khu Khủng Bố nhanh đến .” – Tống Tri cảm thán, trong lòng chút mong chờ.
Khu Khủng Bố của cô, tuy chứa nhiều quỷ.
con át chủ bài thật sự của cô, là đám lệ quỷ.
Nếu như suy đoán đó của cô là đúng, thì Khu Khủng Bố mới chính là con quỷ mạnh nhất.
Dạo gần đây, Khu Khủng Bố cũng nâng cấp kha khá.
So với lúc mới ký khế ước với nó, hiện tại nó nhiều đổi rõ rệt.
Thậm chí, đôi khi Tống Tri còn cảm thấy hình như và Khu Khủng Bố thể “tâm ý tương thông”.
Sự đổi vi diệu …
Vì là khế ước nên cô thể cảm nhận .
Cũng vì là khế ước nên Khu Khủng Bố sẽ hại cô – Tống Tri thể dò bộ sức mạnh thực sự của nó.
Nghĩ tới đám nhà họ Trang dám mò đến tận “hang ổ” của cô.
Tống Tri chỉ bật .
Dĩ nhiên…
Tống Tri vẫn xử lý chuyện của Tiểu Cố. Trong Thương Thành Kinh Dị, hiện tại đạo cụ nào phù hợp để cho Tiểu Cố dùng.
Tống Tri gọi một cú điện thoại xuống địa phủ.
“A lô?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-khu-khung-bo-vuot-ai-pho-ban-kinh-di-thien-kim-gia-chan-dong-mang-xa-hoi/chuong-53-huong-ve-khu-khung-bo.html.]
Người bắt máy là Hắc Vô Thường, dù điện thoại do Bạch Vô Thường cho.
Tống Tri thầm nghĩ: là em mấy nghìn năm, ghê.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cô kể sơ lược tình hình của Tiểu Cố.
Ngay lập tức, giọng Hắc Vô Thường lạnh như gió mùa đông tràn về.
Lại nghiêm khắc như giáo sư cổ học đại học lên lớp.
“Người sống, ai cho cô đặc cách nhân viên ngoại biên ?”
Nghe một câu , là kiểu gì cũng tra hỏi.
Dân thường mà đòi cãi “quan” .
Tống Tri ho nhẹ một tiếng, giọng ngập ngừng: “Không ai cả… Bạch đại nhân , liên quan tới ngài . Là do quá cố gắng, nên tự ép lấy một cơ hội việc ngoại biên thôi…”
Bên đầu dây rơi im lặng quỷ dị ngắn ngủi.
Sau đó vang lên tiếng khô khốc của Bạch Vô Thường – đang cố gắng giải thích.
Thì Bạch Vô Thường cũng sợ Hắc Vô Thường thiết diện vô tình.
Một lúc .
Hắc Vô Thường hạ phàm.
Ngoại trừ Tống Tri thể thấy ông , những còn thì , vì Cố phu nhân còn sống và thọ mệnh hết nên bà thể thấy ông .
Hắc Vô Thường vẽ một đạo phù trong trung ấn Tiểu Cố.
Tiểu Cố, vốn đang nửa sống nửa chết, ngay lập tức sắc mặt trở nên hồng hào.
Tống Tri đến đỏ mắt.
Trên cô kỹ năng trị liệu, là kỹ năng tấn công và khống chế.
Không cả kỹ năng hỗ trợ khả năng tự hồi m.á.u luôn.
Hắc Vô Thường liếc cô một cái: “Muốn học ?”
Đôi mắt Tống Tri sáng rực, gật đầu như gà mổ thóc: “Muốn!”
Phịch!
Một quyển sách dày cỡ 3 phân rơi tay Tống Tri.
Cô c.h.ế.t lặng.
Một kỹ năng pháp thuật mà dùng giáo trình dày như thế ?
Hắc Vô Thường lạnh tanh: “Mệnh cách của cô đổi, về lâu dài sẽ dẫn đến thể chất đặc biệt, giống thường. Linh lực thông thường và pháp thuật bình thường đều học , hiểu hết quyển sách thì mới thể học.”
Tống Tri lập tức nhớ hồi khi Khu Khủng Bố thưởng cho cô một cuốn sổ tay tu luyện – nhưng cô học mãi .
Khu Khủng Bố cũng từng : cô thiên phú tu luyện.
Thì là do… mệnh cách.
Tống Tri siết chặt quyển sách trong tay.
Rời khỏi Cố gia.
Từ miệng Hắc Vô Thường, Tống Tri xác nhận : lệ quỷ quả thật đến từ một Quỷ Vực khác.
Có thể bắt chước tính cách con – chứng tỏ lang thang ở nhân gian khá lâu .
“Kỹ thuật pháp thuật tính là thành tích đầu, nếu tiếp tục phát hiện tình huống, khen thưởng và xử lý đều do lo.”
Hắc Vô Thường chằm chằm càn khôn linh treo bên hông Tống Tri, : “Phần thưởng là một pháp thuật, ý kiến gì ?”
Tống Tri dĩ nhiên đồng ý, cảm ơn rối rít.
Bạch Vô Thường đó cho quỷ khí, thì vẻ ngon.
so với phần thưởng của Hắc Vô Thường…
Tống Tri thích đồ của hơn nhiều.
Xong xuôi.
Hắc Vô Thường vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng: “Giờ thì, cho lệ quỷ đang ở .”
Nhìn vẻ mặt Hắc Vô Thường là ông chuẩn tay.
Tống Tri hì hì: “Nó đang ở Khu Khủng Bố của .”
Hắc Vô Thường khựng , nhớ đến khi trách Bạch Vô Thường, đối phương :
“Con bé đó như ngài tưởng, nó một cái Khu Khủng Bố…”
Phần …
Vì vội chạy tới nên ông xong.
Hắc Vô Thường : “Dẫn đường.”
Trước cổng Khu Khủng Bố.
Trang Nhạn cùng Tiểu Đồng đợi lâu, cuối cùng cũng chờ Lão Thái Sư đến.
Lão Thái Sư nhíu mày Trang Nhạn: “Cô tới gì? Vừa mới thương, mau về nghỉ ?”
“Thái Sư cả nhờ vả, chăm sóc nhiều. Hai trai hiểu chuyện thì thôi, thể điều, ở nhà yên tâm hưởng thành quả? cũng nếu theo chỉ vướng víu Thái Sư. ngài yên tâm, sẽ chỉ từ xa , chỉ cần thấy ngài xử lý xong chuyện an , sẽ tự động rút về.”
Trang Nhạn cẩn thận , trong tay siết chặt điện thoại.
Nhìn là cô nhát gan nhưng thực lòng quan tâm, tự động viên tâm lý bao nhiêu mới dám lấy hết can đảm theo.
Sắc mặt Lão Thái Sư hơn đôi chút – những bực bội về mấy kẻ nuôi ong tay áo trong nhà họ Trang lúc , tạm thời cũng tan biến.