Tống Tri cúi đầu cái bụng phẳng lì của , bỗng dưng dâng lên cảm giác ghê tởm và chán ghét. Người bạn cùng phòng mắc chứng kén ăn như cá chép bật nhảy, lao thẳng về phía cô, điên cuồng lay vai.
"Chị ? Chỉ em với, chỉ em với!"
Tống Tri đẩy mãi , lắc đến mức nôn tại chỗ.
"Buông cô ."
Một giọng nam trầm thấp, khàn khàn nhưng đầy uy lực vang lên, giận mà khiến khác sợ hãi.
Người bạn cùng phòng lập tức như rút cạn máu, co rúm thành một cục, run rẩy kiểm soát.
Tống Tri thuận thế thoát , và thấy đến là… chồng cô – Phương Vô Thâm.
Từ “chồng” suýt nữa bật khỏi miệng, nhưng hiểu cô thấy ghê tởm, cuối cùng nuốt ngược trong.
Kỳ lạ.
Rất kỳ lạ.
Một cảm giác bất an mãnh liệt trỗi dậy trong lòng Tống Tri. Cô thể khẳng định, bản nhất định quên mất một điều gì đó quan trọng.
Phương Vô Thâm bước đến gần, ánh mắt cô đầy khác thường.
Không giống ánh mắt của yêu say đắm, mà giống như một con quỷ đói đang miếng mồi.
Chính ý nghĩ đó khiến Tống Tri lạnh toát.
“Bác sĩ em thai, nhưng em giữ đứa bé ?”
"……"
"Nếu thật sự , thì khỏi cần chữa trị nữa. Tối nay thủ tục xuất viện luôn."
Cuối cùng thì Phương Vô Thâm cũng điều mà cô đang mong đợi.
Tống Tri hỏi : “Không buổi sáng mới xử lý xuất viện ?”
Phương Vô Thâm đáp: “Buổi sáng chỉ là nộp đơn xin. Trưa và tối là giai đoạn đánh giá tâm lý, đó còn kiểm tra thể chất. Chỉ khi vượt qua hết tất cả, mới thể xuất viện. Nhanh nhất cũng hai ngày một đêm.”
Tống Tri nghi ngờ : “Anh điều tra về bệnh viện ?”
“Dĩ nhiên , tất cả đều vì sức khỏe của em.” – Phương Vô Thâm , nghiêng gần.
Tống Tri toan né tránh, nhưng ôm chặt lòng.
Anh dụi mặt cô, trông như cử chỉ dịu dàng, nhưng cô cảm nhận rõ ràng một lực ma sát mạnh mẽ.
Thêm chút nữa thôi, cô cảm giác da mặt sắp lột .
Càng rùng rợn hơn, là ánh mắt đàn ông cứ dán chặt mặt cô, hề chớp.
"Anh đói ."
Tống Tri cố gắng đẩy .
cô rõ, vì cô mạnh, mà là vì … chủ động buông .
"Vậy thì ăn sáng ."
Anh liếc mắt một cái.
Một bàn ăn sáng thịnh soạn xuất hiện mặt cô. Món nào cũng thơm phức, màu sắc hấp dẫn, trông cực kỳ ngon miệng.
Tống Tri quả thật cảm thấy đang đói, cực kỳ thèm ăn.
"Ăn ."
"Sao thế?"
Người đàn ông tùy ý đối diện cô, chống cằm, ánh mắt yêu nghiệt rời khỏi mặt cô, liên tục thúc giục.
Tống Tri đặt đũa xuống.
Tiếng đũa va bàn vang lên lạnh lẽo.
Một luồng khí âm u lạnh lẽo, sắc bén như dao, chầm chậm lan tỏa xung quanh cô.
Cô càng lúc càng đói, cảm giác như nếu ăn thì cơ thể sẽ tự ăn chính nó mất.
cô vẫn động đũa.
Phương Vô Thâm cầm lấy muỗng: “Muốn chồng đút cho ăn ? Cũng .”
Muỗng đưa thẳng đến răng cô.
Không còn là chuyện đút ăn nữa, mà gần như là mưu sát.
Cô cảm giác răng sắp vỡ .
“Em thích ăn một . Không ăn cùng, chồng thể dỗ em ăn ?”
Tống Tri cố nén cơn đau răng, gượng một câu phát buồn nôn.
Không ảo giác , nhưng cô cảm thấy mắt Phương Vô Thâm như ánh lên một tia đỏ.
Không đúng.
Người … gì đó .
Tống Tri cố gắng đè nén sự nghi ngờ, nhớ ký ức hỗn loạn của , cố tình tỏ nũng nịu, hỏi: “Anh là chồng em ?”
“Vợ mà ăn cơm, tất nhiên là để chồng dỗ .”
Thế là…
Tống Tri bắt đầu trò lố, giở đủ chiêu nũng nịu, yêu cầu chỉ ăn cùng, mà còn dỗ dành.
Nếu thì cô sẽ ăn.
Cô viện cớ đang mang thai, bắt – gọi là chồng – ngoan ngoãn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-khu-khung-bo-vuot-ai-pho-ban-kinh-di-thien-kim-gia-chan-dong-mang-xa-hoi/chuong-41-an-nhieu-mot-chut.html.]
Và đúng như .
Mỗi cô ăn một miếng, ăn hai ba miếng.
cô vẫn ăn thật.
Cô bắt đầu kén ăn một cách quá đáng, món nào cũng chê, chẳng đụng đũa thứ gì.
Trước tiên bắt ăn .
Chỉ khi ăn , khen ngon, thì cô mới chịu ăn… một chút.
Mỗi khi bác sĩ hoặc y tá ngang qua, thật là đang lén quan sát cô.
Nhìn thấy cô cứ liên tục gọi món, đồ ăn là phần cố định, mà cô đòi khẩu phần bằng nguyên khoa.
Bữa sáng đủ, bác sĩ gọi bếp thêm.
Phương Vô Thâm dịu dàng hỏi: “Ăn no ?”
Tống Tri lắc đầu: “Vẫn còn đói.”
Dù ký ức thiếu sót, nhưng cô vẫn sắc mặt.
Người mặt rõ ràng đang ăn bữa sáng tinh tế, nhưng biểu cảm giống như đang nuốt cẩu lương, hổ khó chịu.
Dù cố che giấu, nhưng vẫn qua mắt cô.
Cô mù.
Sao thể nhận sự kỳ lạ.
Nếu ăn sáng, thì ăn cùng . Có vấn đề thì cùng dính .
Tống Tri hạ quyết tâm, nhất định cho ăn nhiều thêm chút nữa.
“Muộn , . Em yên tâm ở bệnh viện nhé.”
Phương Vô Thâm dậy rời .
Không thèm đầu , bước chân gấp gáp như đang chạy trốn.
Tống Tri nghi ngờ để ói.
"Đợi chút, để em tiễn ." – Cô buông đũa, đuổi theo.
Anh bất đắc dĩ đành chậm bước , để cô cùng.
Tống Tri cố tình bước chậm rì rì. Một đoạn đường 10 phút, cô kéo dài đến 30 phút.
Lúc ngang bệnh viện, cô còn kéo quanh 1 vòng, giả vờ như hướng dẫn viên.
Cho đến khi thấy rõ sắp hết kiên nhẫn, cô mới chịu dừng , rời .
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cũng nhờ thế…
Tống Tri mới về từ cửa .
Cổng bệnh viện bằng sắt, xung quanh trống trải. Cô cứ cảm giác nơi đáng lẽ một trạm xe buýt mới đúng.
Khi về…
Cô vô tình phát hiện một đứa bé đang cố chui từ bồn cầu.
“Ảo giác thôi.” – Tống Tri mặt cảm xúc , một tay đè nắp bồn cầu, nhấn mạnh.
Quỷ Nhỏ: ……
lúc đó, nhân viên y tế mang đến cho cô một đống thuốc.
Vì theo dõi, Tống Tri buộc nuốt hết.
Vừa uống xong, cô gương thì phát hiện trở bình thường.
Không còn răng nanh.
Đồng tử cũng biến màu nâu, còn trắng đục như .
Bác sĩ dặn: “Được , nhớ uống thuốc đúng giờ. Hôm nay phối hợp , mai là thể xuất viện. Tối nay sẽ sắp xếp cho cô luyện tập thể lực. Chỉ cần đạt tiêu chuẩn là .”
“ đang mang thai ?”
Tống Tri vận động.
từ chối tác dụng, nhân viên y tế vờ như thấy.
Cả ngày hôm đó.
Hơn chục y tế cùng giám sát cô. Không chỉ tăng gấp đôi lượng thuốc, ngay cả đồ ăn cũng ép ăn bằng .
Đến cuối ngày.
Bụng Tống Tri phình lên như mang thai 3 tháng.
Cô nôn.
Kỳ lạ là… ăn xong nôn .
Sau đó cô kéo tập luyện.
Phòng thể chất đủ loại thiết . Mỗi cô vận động, bụng sẽ xẹp một vòng.
Thay đó, cô cảm nhận rõ ràng thể lực và sức bền đang tăng lên nhanh chóng.
Tống Tri cảm thấy cả đống năng lượng nhưng thể phát .
Cái cảm giác … cuối cùng chỉ khiến cô nghĩ: cơ thể đang “cải tạo”.
Nếu diễn tả…
Thì cô thấy giống như một miếng thịt lợn tăng trưởng bằng hormone, sắp đem bán giá cao, nhưng đó vẫn ép "lôi " vận động để dáng hơn một chút.