Tô Nhiên đầu ông , vờ như quen : “Ông là…”
Hòa thượng khoa tay múa chân vài cái: “Cô nhận nữa , là Ngô Lão Tứ, thuộc hạ của Tam trưởng lão, mặt nạ đây.”
Vị hòa thượng ai khác, chính là Ngô Lão Tứ chuyên điêu khắc phù chú đây. Khi đó, suýt chút nữa ông đưa Tô Nhiên về tổng giáo Hắc Âm Thần, nhưng kết quả của Đội đặc án phá hỏng, Ngô Lão Tứ cũng Đội đặc án bắt .
Sau đó Thạch Phi Phi với cô rằng Ngô Lão Tứ trốn thoát, ngờ trốn ở đây.
“Ồ, là Ngô.”
Tô Nhiên tỏ vẻ bừng tỉnh, vẻ quan tâm hỏi: “Anh Ngô, nông nỗi ?”
“Thôi đừng nhắc nữa.”
Nhắc đến chuyện , Ngô Lão Tứ tức ách: “Chuyện còn hỏi cô đây. Rốt cuộc hôm đó xảy chuyện gì? chỉ nhớ là cùng cô ngoài, lúc tỉnh ở trong nhà giam của Đội đặc án . Nếu lanh trí, may mắn trốn thoát thì lẽ cái mạng cũng bỏ trong đó . Cô xem, hôm đó rốt cuộc xảy chuyện gì?”
“Anh Ngô, là do em bảo vệ cho !”
Tô Nhiên bắt đầu bùng nổ diễn xuất, ấm ức : “Hôm đó chúng cùng ngoài, đến cửa của Đội đặc án đến bắt đ.á.n.h gục.”
“Để cứu , em họ đ.á.n.h trọng thương. Họ đến hơn mười , em thật sự địch nổi, chỉ thể trơ mắt họ bắt .”
“Sau đó em cũng nghĩ cách cứu , nhưng em đưa . Đội đặc án còn cử truy sát em, còn cách nào khác, em đành trốn dưỡng thương .”
Tô Nhiên với vẻ chân thành tha thiết, lời lẽ đanh thép, khiến Ngô Lão Tứ lừa đến ngây cả , hề nghi ngờ cô chút nào, ngược còn tỏ vẻ đầy thương tiếc.
“Liên lụy cô chịu khổ .”
Ngay đó, ông tức giận : “Chẳng trách tỉnh ở trong nhà giam của Đội đặc án. Mấy năm nay đám của Đội đặc án cứ như mũi ch.ó , cứ bám riết lấy buông, trốn đông trốn tây mà vẫn chúng tìm .”
Nói xong, ông Tô Nhiên: “Em gái, tình nghĩa của em, đây ghi lòng tạc . Sao , vết thương khỏi hẳn ?”
“Khỏi… khỏi gần hết ạ.” Tô Nhiên suy nghĩ một lát : “Còn Ngô thì , họ ngược đãi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-772.html.]
“Sao , lũ già khốn kiếp đó nghĩ đủ cách để cạy miệng , nhưng chúng cũng xem Ngô Lão Tứ là ai? Miệng của là kín nhất, moi tin tức từ miệng ư, cửa !”
Ngô Lão Tứ xong còn đắc ý vỗ ngực. Lúc , ông mới để ý đến Nạp Lan Nhĩ Nhược Tô Nhiên.
“Ủa, cô bé là ai ?”
Mê Truyện Dịch
Tô Nhiên giới thiệu: “Đây là đàn em mới của em, tên Nạp Lan. Nạp Lan, đây là Ngô.”
Nạp Lan Nhĩ Nhược lập tức ngoan ngoãn chào Ngô Lão Tứ, giọng ngọt ngào: “Chào Ngô.”
Tiếng “ Ngô” khiến Ngô Lão Tứ tê dại, vội vàng đáp lời: “Ấy, , , cô bé miệng ngọt thật.”
Tô Nhiên lặng lẽ chắn ánh mắt dê xồm của Ngô Lão Tứ, hỏi: “Anh Ngô, ở đây, còn ăn mặc thế ?”
“Thôi đừng nhắc nữa.”
Tô Nhiên quanh: “Anh Ngô, ở đây an ? Người trong chùa ?”
“Yên tâm .”
Ngô Lão Tứ vẻ trấn an cô: “Các đại hòa thượng ở đây đều hạ chú cả , sẽ chuyện gì . Vốn dĩ vết thương của gần khỏi, đang chuẩn về giáo hội, nhưng một cây bút lông phù chú mà khắc đây phá mất, hại phản phệ, đành nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Mẹ kiếp, để thằng khốn nào phá chú của , lão tử đây phanh thây nó .”
Nói xong, Ngô Lão Tứ còn tức tối khoa tay múa chân vài cái.
Tô Nhiên sờ mũi, thầm nghĩ: Ai phanh thây ai còn .
Ngoài miệng : “Anh Ngô bản lĩnh cao cường, chút phản phệ chắc chắn ảnh hưởng gì lớn đến .”
Nghe những lời dễ , Ngô Lão Tứ cũng vui vẻ, khỏi đắc ý hất cằm: “Đó là đương nhiên. Không khoe khoang chứ mấy năm nay khắc bao nhiêu là phù chú, phá giải cũng ít, cô xem chẳng vẫn sống sờ sờ đây ?”
“ , đúng .” Tô Nhiên càng lời tâng bốc càng trôi chảy, giơ ngón tay cái về phía ông : “Anh Ngô là một. Anh mà nhận hai thì ai dám nhận một.”
Ngô Lão Tứ đắc ý híp cả mắt: “Cũng đến mức đó, chỉ là lợi hại một chút thôi.”
Nói , Tô Nhiên ho khan vài tiếng, thở dài: “Đứa đàn em của em việc thể cùng. Haiz, vết thương của em vẫn khỏi hẳn, đường gặp của Đội đặc án nữa…”