Các thành viên khác trong đội khảo cổ lập tức bày tỏ thái độ: “Giáo sư, chúng cũng về.”
“ , chúng về.”
“Làm khảo cổ, cơ quan cạm bẫy trong mộ cổ còn thấy ít ? Chúng sợ c.h.ế.t.”
Tô Nhiên về phía Vu Thao và đồng đội.
Thái độ của Vu Thao còn kiên định hơn họ: “Tô đại sư, chúng đều là cảnh sát, đến đây là để tìm , nếu về thì xứng với bộ đồng phục chứ?”
Anh vô thức kéo kéo áo , lúc mới nhận đang mặc thường phục.
Những cảnh sát khác cũng đồng loạt tỏ thái độ sẽ về.
“Chúng cảnh sát hình sự, ngày nào mà chẳng giữa lằn ranh sinh tử. Chuyến nếu thể sống sót cứu ngoài thì nhất, cho dù hy sinh, cũng xứng đáng với tiếng ‘chú cảnh sát’ mà gọi .”
“ thế, chúng !”
Tô Nhiên bất đắc dĩ thở dài, định khuyên họ thêm nữa: “Chuyện cũng thấy , đóa hoa cũng từng thấy bao giờ, nó thể lấy mạng trong nháy mắt, chỉ cần sơ sẩy một chút là thể bảo vệ các vị , cái c.h.ế.t của cô gái lúc nãy chính là bài học nhãn tiền. Tiếp tục về phía , còn những nguy hiểm gì , các vị thật sự chắc chắn tiếp ?”
Hoàng Ức An gật đầu: “Tô đại sư, với cô một câu thật lòng. từ nhỏ thích khảo cổ, cũng cống hiến hơn nửa đời cho sự nghiệp . Bây giờ rõ ngôi mộ cổ phía những thứ từng , nếu đầu về ngay lúc , e rằng sẽ hối hận cả đời.”
Tình yêu cháy bỏng mà ông dành cho khảo cổ, Tô Nhiên hiểu lắm, nhưng nếu họ kiên quyết, cô cũng khuyên nữa, dù mỗi đều lựa chọn của riêng .
Ánh mắt của Vu Thao và đồng đội thì kiên định như thể sắp tuyên thệ Đảng, Tô Nhiên càng thể nào thuyết phục họ.
“Vậy , nếu các vị đều về, chúng tiếp tục thẳng. Các vị cứ ở trong lớp bảo vệ sẽ an hơn. À đúng , lớp bảo vệ sẽ di chuyển cùng các vị, lát nữa thì cùng , dừng thì cùng dừng, nếu kéo giãn quá xa, linh lực của lớp bảo vệ sẽ yếu .”
“Được, ạ.”
Mọi đồng loạt gật đầu.
Nạp Lan Nhĩ Nhược bước khỏi lớp bảo vệ, nhưng cô , lớp bảo vệ liền di chuyển theo cô, thể nào ngoài .
“Tiểu Nhiên Nhiên, cô thả , .”
Tô Nhiên nghĩ một lát, Nạp Lan Nhĩ Nhược quả thật khả năng tự bảo vệ , liền thả cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-691.html.]
“Đi thôi.”
Tô Nhiên cùng Nạp Lan Nhĩ Nhược một một , hộ tống về phía . Theo bước chân của họ, lớp bảo vệ bao bọc họ cũng di chuyển theo.
Đoàn khá đông, khi đến những chỗ chật hẹp, họ xếp thành một hàng dài, lớp bảo vệ cũng như độ co giãn, kéo dài thành một dải.
Đi vòng qua bờ đầm nước, vách đá, ngẩng đầu lên vách đá giữa trung.
Trên vách đá, bên trái và bên hai chỗ lõm , trong hốc lõm hai đang quỳ, bức tường đá giữa hai khắc những hoa văn phức tạp, kỳ lạ.
Hoàng Ức An đẩy gọng kính, nheo mắt hồi lâu, vì cách khá xa nên rõ.
“Xa quá, rõ lắm, nhưng hình như đó khắc một bức tranh, tám phần là vách đá chính là lối của ngôi mộ cổ.”
Hoàng Ức An xong, quanh bốn phía: “Mọi tìm xem, cách nào để lên .”
Nạp Lan Nhĩ Nhược chỉ khối đá nhô khỏi vách: “Tiểu Nhiên Nhiên, cô xem tảng đá , giống con rùa ?”
Ngay bên vách đá một khối thạch nhũ lớn, từ bên cạnh, hình dạng giống một con rùa đang vươn cổ ngẩng đầu trời.
“Đừng nữa, giống thật đấy.” Mạc Tử Ngang nghiêng đầu , kích động .
“Đi, qua đó xem thử.”
Hoàng Ức An kích động dẫn một nhóm thành viên đội khảo cổ qua đó, vây quanh tảng đá hình con rùa tới lui, chụp ảnh thì chụp ảnh, ghi chép thì ghi chép.
Vu Thao đến bên cạnh Tô Nhiên, hỏi: “Tô đại sư, đến cuối đường , tiếp theo chúng trèo lên ?”
Tô Nhiên ngẩng đầu hai , gật đầu: “ , đó hẳn là lối của ngôi mộ cổ, chúng cần tìm đang ở bên trong.”
“Thiên nhiên thật là khéo tạo hóa!”
Mạc Tử Ngang cảm thán một câu, lo lắng: “Cao như chúng lên .”
Mê Truyện Dịch
“Những cánh cửa mộ ở lưng chừng trời thế , chắc chắn sẽ cơ quan để lên, tìm thử xem.”
Hoàng Ức An lệnh cho xung quanh.
Các thành viên đội khảo cổ khá rành về những chuyện , họ bắt đầu sờ soạng vách đá để tìm xem cơ quan nào .