Sau khi hai ăn xong, mang nồi bát bếp định rửa thì Trương Đình cảm thấy một đôi mắt vô hình đang chằm chằm , Tiểu Mỹ cũng cô cảm giác đó.
Hai sợ đến mức rửa bát, vội vàng chạy về phòng ngủ.
Vì sợ hãi, cả hai giường trằn trọc mãi, bao lâu mới mơ màng ngủ .
Trương Đình gặp một cơn ác mộng.
Cô mơ thấy đang trong phòng khách tối tăm, ở cửa bếp một phụ nữ đang , tóc tai rũ rượi, mặc một chiếc váy ngủ hoa nhí màu hồng, lưng về phía cô, miệng ngừng phát tiếng lạnh "hê hê hê".
Trương Đình sợ hãi, lờ mờ cảm thấy phụ nữ là , liền chạy về phòng ngủ.
giữa cô và phòng ngủ dường như một bức tường kính vô hình, cách nào cũng qua .
Đột nhiên, phụ nữ đó cử động.
Bà từng bước tiến về phía Trương Đình, Trương Đình sợ hãi la hét, nhưng cổ họng phát âm thanh nào.
Trong lúc cấp bách, cô chạy cửa, nhanh chóng thoát khỏi nơi .
Khi cô chạy đến chỗ thang máy, thang máy đang dừng ở tầng một, cô bấm nút thang máy ngoái đầu .
Lúc , phụ nữ đến cửa.
Sự hoảng loạn và áp bức khiến Trương Đình dám dừng , cô quyết đoán chạy cầu thang bộ.
Khi cô chạy đến đầu cầu thang, lầu truyền đến một tiếng động lớn, ngay đó, một đàn ông từ từ lên, mặt gã như vật nặng đập , biến dạng.
Hai con quái vật với tốc độ cực kỳ chậm rãi, từng chút một áp sát cô.
Trương Đình sợ hãi tột độ, thầm nghĩ nhất định thể để hai thứ kinh khủng bắt , cho dù c.h.ế.t cũng thể rơi tay chúng.
Nghĩ đến đây, cô bất giác về phía cửa sổ ở cầu thang bộ, c.ắ.n răng, nhắm mắt liều, chuẩn nhảy từ cửa sổ xuống.
Mê Truyện Dịch
Ngay lúc cô chuẩn nhảy xuống thì đột nhiên ai đó nắm lấy.
Trương Đình sợ đến phát điên, liều mạng giãy giụa, cố sức nhảy ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, cô tát mấy cái bôm bốp, bên tai vang lên tiếng của Tiểu Mỹ và A Phượng.
Trương Đình từ từ mở mắt , thì thấy hai họ đang vẻ mặt hoảng hốt níu chặt lấy .
Còn bản cô, từ lúc nào, bệ cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-59.html.]
...
Nói đến đây, Trương Đình sợ đến run lẩy bẩy, như thể cơn ác mộng kinh hoàng đó. A Phượng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Phòng bình luận vốn sôi nổi lúc cũng im lặng như tờ.
Tiểu Mỹ thấy bạn quá sợ hãi, bèn hắng giọng, kể tiếp câu chuyện của Trương Đình.
Thấy Trương Đình tỉnh , Tiểu Mỹ và A Phượng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt mơ màng của Trương Đình, Tiểu Mỹ lo lắng quát cô: "Cậu ban nãy dọa c.h.ế.t chúng tớ hả."
A Phượng vội đỡ: "Thôi, tỉnh là , về phòng ."
Cả ba đều vã mồ hôi lạnh.
Tiểu Mỹ và A Phượng dìu Trương Đình về phòng ngủ, Tiểu Mỹ nhịn hỏi cô: "Trương Đình, bệnh mộng du ?"
"Không, tớ bao giờ mộng du." Trương Đình lắc đầu. "Ban nãy, tớ gặp một giấc mơ..."
Cô kể tình hình trong giấc mơ cho hai , sắc mặt Tiểu Mỹ và A Phượng lập tức trở nên trắng bệch.
"Không , nhưng ban nãy thật sự giống mộng du."
Thì , Tiểu Mỹ ăn nhiều cháo, ban nãy buồn tiểu nên tỉnh giấc. Thấy Trương Đình giường, cô cứ nghĩ bạn cũng vệ sinh nên định qua đó để cùng cho bạn.
Nào ngờ, khi qua phòng khách, cô thấy Trương Đình đang trèo lên cửa sổ, chuẩn nhảy xuống.
"Trương Đình!"
Tiểu Mỹ bất giác hét lên, lao tới, tóm lấy cánh tay cô.
Ai ngờ sức của Trương Đình khỏe đến kinh , cô sức giãy giụa, Tiểu Mỹ dùng hết sức bình sinh mới miễn cưỡng kéo .
Trương Đình ngừng giãy giụa, Tiểu Mỹ sợ quá liền hét to gọi A Phượng.
A Phượng thấy tiếng cũng vội vàng chạy tới giúp, níu lấy cánh tay còn của Trương Đình. Hai hợp sức mới kéo Trương Đình xuống khỏi cửa sổ.
Thế nhưng, Trương Đình dù kéo ngã xuống đất vẫn mang dáng vẻ mơ màng, vẫn bò về phía cửa sổ.
“Làm bây giờ, mộng du ? Hay là chúng đ.á.n.h thức dậy ?” A Phượng lo lắng hỏi.