"Tớ cũng , tớ cũng chỉ ở hai ngày."
Thẩm Dung thẳng tính, gì đó, giấu giếm: "Vương Minh Vĩ, chúng đều là bạn , gì tớ thẳng nhé, tớ thấy dân làng ở đây cứ kỳ lạ thế nào , ánh mắt họ chúng như ăn tươi nuốt sống ."
Ôn Thư Cầm gật đầu, "Ánh mắt của họ đúng là... chung tớ thấy thoải mái chút nào."
Họ cũng là vì Vương Minh Vĩ trong thư dân làng mộc mạc lương thiện nên mới đồng ý đến.
khi đến đây, thấy những dân làng , hai cô gái cảm thấy . Họ hề mộc mạc hiền hậu như Vương Minh Vĩ , ngược còn chút đáng sợ. Trong lòng hai cô gái thậm chí còn hối hận vì đến đây.
"Có ?" Cố Phi vô tư, gãi đầu , "Tớ chẳng thấy gì cả, lẽ là do họ nhiệt tình quá, các quen thôi."
Thẩm Dung cũng rõ cảm giác đó, chỉ thể gật đầu, "Có lẽ ."
Vương Minh Vĩ mở miệng định , nhưng kịp thốt chữ nào ho sặc sụa. Ba vội vàng rót nước, đ.ấ.m lưng, mãi Vương Minh Vĩ mới dịu cơn ho tưởng như đứt .
Anh uống một ngụm nước, giọng yếu ớt: "Nếu các cảm thấy thoải mái thì cứ ở hai ngày. Hai ngày giúp tớ dạy bọn trẻ, hai ngày các cùng về, đường trông chừng lẫn ."
"Được." Cố Phi cũng , ở mấy ngày cũng .
Ôn Thư Cầm và Thẩm Dung cũng gật đầu đồng ý. Dù họ cũng quyết định ở chăm sóc Vương Minh Vĩ hai ngày, thuận tiện dạy bọn trẻ cũng thành vấn đề.
Ngày hôm , ba bắt đầu lên lớp cho bọn trẻ.
Đến giảng ngoài trẻ con , gần như tất cả đàn ông trong làng đều mặt, họ vây kín mít cửa lớp học. Còn ít tìm đến Vương Minh Vĩ, đòi mai cho Ôn Thư Cầm và Thẩm Dung.
Dân làng Ôn Thư Cầm và Thẩm Dung từ xuống với ánh mắt như hổ đói.
"Cô giáo, xinh quá , cô giáo ơi."
"Cô giáo, yêu ?"
"Cô giáo, n.g.ự.c to thật đấy."
"Cô giáo, cô mặc váy? Người thành phố các cô đều thích mặc váy ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-569.html.]
Đám đàn ông trong làng chằm chằm Ôn Thư Cầm và Thẩm Dung với ánh mắt dâm đãng, buông lời trêu chọc đủ kiểu, dọa cho hai cô gái sợ đến phát . Họ dám lên lớp nữa, trốn trong phòng khóa trái cửa .
Vương Minh Vĩ và Cố Phi cũng nhận sự nghiêm trọng của vấn đề, hiểu rằng ba họ rời ngay lập tức, nếu e rằng sẽ thực sự xảy chuyện.
bên ngoài trường học là , căn bản thể .
Hai họ bàn bạc, Cố Phi ở canh chừng Ôn Thư Cầm và Thẩm Dung, còn Vương Minh Vĩ tìm lão trưởng thôn. Bây giờ thể giúp họ rời chỉ lão trưởng thôn mà thôi.
Ngay lập tức, Vương Minh Vĩ khóa cổng sân , kéo lê thể bệnh tật tìm trưởng thôn. May mà đám dân làng vây xem vẫn còn chút e dè, họ chỉ vây quanh cổng trường chứ dám xông .
Mê Truyện Dịch
Hầu hết trong làng đều đang tụ tập ở trường học, nên đường Vương Minh Vĩ gặp ai.
Đến nhà trưởng thôn, cổng sân chỉ khép hờ. Vương Minh Vĩ bước , định gõ cửa phòng thì những lời từ bên trong truyền cho kinh hãi như sét đ.á.n.h ngang tai.
"Trưởng thôn, ông thể bên trọng bên khinh . Trong làng việc gì nhà nào mà sức nhất, thế nào cũng cho nhà một cô vợ, cái cô yếu đuối mong manh là . Thằng cả nhà ba mươi mấy tuổi , sớm đến lúc cưới vợ ."
Người câu là chú Hai Mặt Rỗ thật thà nhất làng. Bình thường chú thấy Vương Minh Vĩ từ xa toe toét chào hỏi.
"Dựa cái gì mà cho nhà ông? Nhà ông mỗi một thằng con trai, nhà ba thằng còn vợ đây . Lần chia cũng chia cho nhà ."
Người câu là bác Trương Nhị ở đầu làng. Bình thường bác giúp Vương Minh Vĩ ít việc, là một .
"Cãi cái gì mà cãi. Theo thấy, thằng út nhà trưởng thôn còn vợ, cứ giữ một cô cho nhà trưởng thôn . Cô còn , chúng phiên dùng, mỗi nhà một tháng, thế nào?"
Đây là bà Ngô hiền lành nhất làng, chuyện cũng ôn hòa nhất. Cứ vài ba ngày bà mang rau tự trồng cho Vương Minh Vĩ.
Lời của bà Ngô nhận sự tán thành của ít , phần lớn đều đồng ý với cách .
"Mỗi nhà một tháng cũng , nhưng nhà tháng đầu tiên."
"Không , tháng đầu tiên cho nhà !"
"Cách thì đấy, nhưng đứa bé sinh là của nhà nào?"
"Đến nhà ai thai thì tính là con nhà đó thôi."