Lưu Ngải Ngải nào dám đợi đến lúc cảnh sát tới.
Bây giờ cô hối hận vô cùng, lúc đó chỉ nghĩ nhựa trúc đào khó khăn lắm mới , còn dùng đến nên nỡ vứt , giờ thành bằng chứng lớn nhất chống .
Cô lo sốt vó, , thể để cảnh sát lấy cái lọ , nếu tội g.i.ế.c của cô sẽ đóng đinh.
Trong lúc cấp bách, Lưu Ngải Ngải giật lấy áo Mục Oánh, định kéo ngăn kéo . Mục Oánh cô kéo loạng choạng, suýt nữa thì ngã.
Mắt thấy Lưu Ngải Ngải sắp lấy cái lọ đựng nhựa trúc đào.
Dương Mẫn thể để cô như ý, cô bay thẳng đến mặt Lưu Ngải Ngải, mặt đối mặt, há cái miệng rộng toang hoác như chậu m.á.u , bộ như sắp ăn tươi nuốt sống cô .
Hành động đột ngột dọa Lưu Ngải Ngải sợ mất mật, cô buông Mục Oánh , hoảng hốt bỏ chạy, lùi mấy bước, sợ đến tè quần.
lúc , cảnh sát cũng đến. Người đầu là Tôn Lâm, nhận điện thoại của Tô Nhiên liền lập tức chạy tới.
Mục Oánh kể tình hình một cách ngắn gọn, súc tích.
Tôn Lâm cầm theo cái lọ và dẫn Lưu Ngải Ngải chuẩn rời . Tô Nhiên gọi với theo : “Nếu cần thêm chứng cứ gì thì cứ đến tìm .”
“Vâng ạ.” Tôn Lâm ngây ngô: “Tô đại sư, là chị bán cho em mấy lá bùa , em bắt em săn deal app, nhưng mà em trượt thôi, mỗi trượt là mắng.”
Tô Nhiên bật : “Được, hôm nào đưa cho.”
“Vâng ạ, cảm ơn Tô đại sư.”
Tôn Lâm lập tức vui mặt, vẫy tay chào Tô Nhiên và dẫn .
Tô Nhiên bây giờ chính là đại phúc tinh của đội cảnh sát bọn họ, tất cả đối với Tô Nhiên còn kính trọng hơn cả cục trưởng.
Cục trưởng mắng họ hai câu, khi họ còn cãi , chứ lời của Tô Nhiên thì họ một trăm hai mươi phần trăm theo, tuyệt đối phản bác.
Sau khi hết, một đồng nghiệp tò mò thò đầu hỏi Mục Oánh: “Sếp ơi, trong điện thoại của sếp là Tô Nhiên, Tô đại sư ạ?”
Mục Oánh gật đầu, ống kính điện thoại sang cho họ xem: “Là Tô đại sư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-554.html.]
Thấy đúng là Tô Nhiên, lập tức ồ lên kinh ngạc.
“ là Tô đại sư thật , đại sư ơi em là fan cứng của chị, cho em xin chữ ký ạ, chụp chung tấm hình cũng ?”
“Em cũng , em chỉ chữ ký và chụp ảnh chung, em còn ôm nữa, ôm Tô Nhiên một cái, ma quỷ dám gần!”
“Đại sư em nè, em tên là Khuất Dao Dao, cô gái mặc áo đỏ đó ạ. Em thích chị lắm, chị thể livestream buổi tối ạ? Hồi chị livestream ban ngày, em trốn trong toilet để xem lén, gần đây lãnh đạo kiểm tra gắt quá, em dám xem nữa, chỉ thể tối về xem mấy đoạn cắt ghép của khác thôi!”
Trong đám đông, cô gái áo đỏ to nhất, ở vị trí nhất, cũng tươi nhất, khiến liếc mắt một cái là thấy ngay.
Mê Truyện Dịch
Mục Oánh lập tức sa sầm mặt, ánh mắt sắc lẹm về phía cô gái áo đỏ: “Khuất Dao Dao! Giờ việc dùng điện thoại, phạt một trăm tệ.”
Nụ mặt Khuất Dao Dao lập tức cứng đờ, dần dần vỡ vụn biến thành mặt mếu.
Nụ biến mất, nó chỉ chuyển từ mặt Khuất Dao Dao sang mặt các đồng nghiệp khác, tiếng vang lên ngớt.
“Khuất Dao Dao, ngốc , tự nhận lười biếng trong giờ việc thì thôi , còn khai cả tên nữa, đúng là phục luôn!”
“Ủa, nữa, ban nãy là toét miệng nhất mà, còn giẫm lên chân tớ để chen lên phía , đau c.h.ế.t .”
“A ha ha ha, còn tự khai báo danh tính nữa chứ, c.h.ế.t mất, phạt cũng đáng đời! Ai bảo não, dám lười biếng ngay mặt lãnh đạo.”
…
Mục Oánh thấy ồn ào, liền nghiêm giọng : “Được , đừng náo loạn nữa, mau việc , hôm nay mà xong thì tối ở tăng ca tiếp.”
Câu dứt, tất cả lập tức lủi thủi về chỗ của việc.
Dương Mẫn ngại ngùng Mục Oánh: “Cái đó, nể tình cô gián tiếp giúp tìm hung thủ, tiền cần nữa.”
Cô cần, nhưng Mục Oánh dám đưa: “Cô cố ý đưa cho cô là , tiền sẽ đưa cho cô. Lương của các cô cao, ai cũng vất vả.”
Mục Oánh , theo thói quen định chuyển khoản cho Dương Mẫn, lúc mới nhớ cô là ma: “Cái , đưa cho cô thế nào đây? Tiền âm phủ là Nhân dân tệ?”
Dương Mẫn chỉ nghĩ đến việc đòi tiền, quên mất là ma , cũng chỉ thể nhận tiền âm phủ, Nhân dân tệ cô tiêu cũng tiêu nữa.