Livestream Đoán Mệnh: Tôi Giúp Cảnh Sát Phá Án - Chương 525

Cập nhật lúc: 2025-10-25 03:37:41
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bố cô cưới cô, đưa tiền sính lễ ?”

 

“Chắc là .” Vương Huệ vội .

 

Tô Nhiên truy hỏi đến cùng, “Đưa cho đưa cho khác?”

 

“Cái …”

 

Vương Huệ do dự một lúc, ánh của Tô Nhiên mới ấp úng : “Đưa cho một trong làng chúng , là tiền lộ phí đưa đến.”

 

Tô Nhiên cạn lời, lạnh lùng chằm chằm cô một lúc lâu, “Vậy, đây là bắt cóc buôn thì là gì? Cô vẫn chịu thừa nhận?”

 

“Không .”

 

Vương Huệ chột cúi đầu, “Sau các cụ già trong làng mới , là do bố bỏ một vạn tệ mua về.

 

Sau hỏi , bà lúc đó mới ly hôn với chồng cũ, để nuôi hai đứa con, khác giới thiệu ngoài thuê, lừa đến làng chúng .

 

Sau khi chuyện, buồn lâu.

Mê Truyện Dịch

 

Bao nhiêu năm nay, và em trai đều là những đứa trẻ , trách , nhưng cũng thể hận bố . Vừa nãy bắt cóc, là vì cảm thấy chuyện mất mặt, ngại dám thừa nhận.”

 

Liếc , Tô Nhiên lạnh giọng : “Nói cách khác, khi bắt cóc bán đến đây, những đứa con ban đầu của bà ai chăm sóc hoặc gửi nhờ nhà khác. Ở nhà cô, chắc hẳn bà cũng ít bố cô đ.á.n.h đập c.h.ử.i mắng, đúng ?”

 

Vương Huệ: “Cái , …”

 

“Cô , trong lòng cô đều hiểu rõ, nhưng cô phớt lờ, trốn tránh thừa nhận? Từ đầu đến cuối cô đều cho rằng bà hại, cũng bao giờ quan tâm đến cảm nhận của bà ?”

 

Vương Huệ đảo mắt liên hồi, trán dần rịn mồ hôi lạnh, “, , cũng đón bà về chăm sóc mà.”

 

Đối với phụ nữ , Tô Nhiên bình luận nhiều, “Sau hai gặp ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-525.html.]

“Có gặp.”

 

Lần Vương Huệ trả lời dứt khoát, “Cứ cách bốn năm năm, bà về thăm và em trai. Hơn hai mươi năm nay, bà về mấy , nào cũng ở mười ngày nửa tháng . như thì chứ, mấy năm mới gặp một , đây chẳng vẫn là bỏ rơi ?”

 

“Đương nhiên là !”

 

Tô Nhiên một cách đanh thép.

 

Khi Vương Huệ, trong lòng cô nhịn mà đảo mắt khinh bỉ, “Mẹ cô đang gia đình, bắt cóc bán đến vùng nông thôn, trong cảnh sống vô cùng khổ cực sinh hai chị em cô.

Không cứ bắt cóc, sinh con thì bà bắt buộc chấp nhận phận, bắt buộc nhà cô. Việc bà phản kháng, tự cứu và rời sai, cô hiểu ?

 

Sau khi cuối cùng cũng tìm cơ hội trốn thoát, bà vẫn vì sự ràng buộc của tình mà thường xuyên về thăm các , đó cũng là bỏ rơi!

 

coi các là gánh nặng, là bằng chứng cho một quá khứ , mà chỉ xem các là con của , dù ở nơi xa cũng luôn canh cánh trong lòng.

 

Vậy mà hai chị em cô, vì những lời đàm tiếu của khác mà xa lánh bà , nhận bà . Cô thản nhiên kể nỗi khổ của bà , đối với bà chỉ trách móc mà quan tâm.

 

bao giờ nghĩ, cái nhà của các ý nghĩa gì với bà , mỗi đến đây trong lòng sẽ khó chịu, đau đớn đến nhường nào ?”

 

Vương Huệ cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu, “ thích nơi , bà hận cái nhà của chúng , chúng với bà .”

 

Nhìn bộ dạng của cô , Tô Nhiên trong lòng cô căn bản hề nghĩ như , “Biết? Nếu cô thật sự , còn ?”

 

Nghe , Vương Huệ ấm ức ngẩng đầu lên, “Tuy bà bắt cóc, nhưng dù cũng là mà, chúng là con cái mới là vô tội nhất, ?

 

Hơn nữa, em trai bây giờ đến tuổi lấy vợ, ở nông thôn chúng , gia đình đơn thì khó tìm vợ. Nếu bà về, nấu cơm chăm con cho em , thì nhà gái mới đồng ý gả qua.

 

Ba năm khi về thăm chúng , quỳ xuống đất ôm chân bà , lóc van xin bà đừng .

 

ở chung với bố , thể xây nhà riêng cho bà ở, chỉ cầu xin bà đừng , nhưng bà đồng ý, vẫn cứ đầu thẳng.”

 

Tô Nhiên chỉ tát cho cô một cái, “Cái nhà của các đối với bà là một cơn ác mộng, mà cô còn ? Hơn nữa, nếu bà , thì những đứa con ở quê nhà của bà ?”

Loading...