Tô Nhiên gặp Lưu Lệ vài , vì là cảnh sát nên bình thường cô trang điểm, trang phục cũng là quần dài và giày thể thao, cốt là để tiện hành động bất cứ lúc nào nhận nhiệm vụ.
Cách ăn mặc hôm nay kỳ lạ.
Rõ ràng, Lưu Lệ cũng thấy Tô Nhiên. Cô chào hỏi mà mặt , vờ như quen Tô Nhiên.
Tô Nhiên lập tức hiểu , đây là đang nhiệm vụ.
Chỉ là Tô Nhiên thấy cung mệnh của cô u ám, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Thế là cô cũng giả vờ quen , chỉ lặng lẽ đ.á.n.h một lá phù bình an lên Lưu Lệ khi cô lướt qua.
Lưu Lệ lòng rối bời ngang qua Tô Nhiên. Cô đang nhiệm vụ trong , thật sự sợ Tô Nhiên sẽ gọi , phá vỡ kế hoạch, nhưng may mà Tô Nhiên gọi.
Sau khi qua, Lưu Lệ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Lệ rời , hai em bên cũng ăn xong. Vương Khải Cường lấy từ trong túi một tờ tiền âm phủ mệnh giá một trăm triệu, ngượng ngùng đặt mặt Tô Nhiên.
“Thật sự xin , thứ gì đáng giá, chỉ còn chút tiền thôi. Đây là do bụng đốt cho đấy, cô nhận , coi như là lời cảm ơn của chúng .”
Tờ tiền âm phủ nhàu nát, chút sờn cũ, xem giữ nó lâu mà nỡ tiêu.
Hôm nay Tô Nhiên mời ăn cơm, Vương Khải Cường ngại ngùng nên mới lấy tờ tiền .
mà, đây là tiền âm phủ!
Tô Nhiên tiêu thế nào?
Nhìn tờ tiền, ý giấu nơi đuôi mày khóe mắt của Tô Nhiên: “Anh cho tiền âm phủ? Anh nghĩ nên tiêu thế nào đây?”
“Ơ?”
Vương Khải Cường suýt thì quên mất, Tô Nhiên là sống sờ sờ, dùng đến tiền âm phủ.
Anh hề hề một cách lúng túng, để lộ hàm răng đều tăm tắp, chút bối rối : “ mà, ngoài tờ tiền , còn thứ gì đáng giá cả.”
Quỷ nhỏ Vương Khải Minh cũng mở to mắt, giọng rụt rè: “Chị ơi, em cũng tiền.”
Tô Nhiên mỉm : “Không , bữa là mời hai , lấy tiền .”
Vương Khải Cường gãi đầu một cách thật thà: “Vậy , ba từ nhỏ dạy, lòng và sự giúp đỡ của khác, chúng nhất định cảm ơn. Cô nhận là do cô bụng, đưa là vô lễ.”
Tô Nhiên gật đầu tán thưởng, ơn thì xứng đáng khác giúp đỡ.
“Nếu hai nhất quyết cảm ơn , thế , tiền âm phủ dùng , cầm về , hai nợ một bữa cơm...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-456.html.]
Hai em gật đầu, Vương Khải Cường thu tờ tiền.
“Vậy thì, kiếp trả một bữa cơm nhé.”
Tô Nhiên dứt lời, hai em liền sững sờ, .
“ mà, em thể nhập luân hồi , e là cơ hội trả .” Quỷ nhỏ sa sút tinh thần, trong giọng giấu vẻ buồn bã.
Nghe , Tô Nhiên hiền hòa: “ kiếp , thì nhất định sẽ .”
Dứt lời, một cánh cửa đen kịt, sâu thẳm, tỏa từng luồng âm khí xuất hiện lưng hai em.
Quay đầu , hai em kinh ngạc trợn tròn mắt, ngơ ngác .
Mê Truyện Dịch
“Anh, đây là… Quỷ Môn?”
“Anh, cũng… đầu thấy… quen cho lắm!”
Quan Húc xách theo sợi xích câu hồn, loảng xoảng bước .
Tô Nhiên trêu chọc : “Ối, sớm thế.”
Thấy Tô Nhiên, Quan Húc vui, gương mặt lập tức rạng rỡ nụ xán lạn: “Còn vì kiếm thành tích , Tô đại sư, cô đến tìm ?”
Tô Nhiên sờ sờ mũi: “Không , chỉ đưa hai con quỷ đến địa phủ thôi.”
Quan Húc “Ồ” một tiếng, buồn bã trong một giây, lập tức tươi, mắt gần như biến thành hình đồng tiền: “Đưa tiền cho cũng .”
Tô Nhiên đưa cho Quan Húc một lá bùa giấy: “Vương Khải Minh c.h.ế.t do tự sát, dương thọ tận, bây giờ vẫn thể nhập luân hồi. Anh giúp đưa lá thư cho Diêm Quân, đến lúc đó tự nhiên ngài sẽ giơ cao đ.á.n.h khẽ với hai em họ.”
“Được, thành vấn đề.” Quan Húc sảng khoái nhận lấy lá bùa.
Hai em bên cạnh sớm rưng rưng nước mắt, cả hai “bụp” một tiếng quỳ xuống mặt Tô Nhiên, “cộp cộp cộp” dập đầu ba cái.
“Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư, đại ân đại đức của , kiếp hai em chúng xin báo đáp.”
“Đứng dậy .” Tô Nhiên đỡ hai dậy, “Đi , nhớ gặp , đừng dọa nữa nhé.”
“Vâng, em nhất định dọa chị nữa .” Quỷ nhỏ Vương Khải Minh sụt sùi.
Hai em cúi đầu chào Tô Nhiên một nữa, theo Quan Húc bước Quỷ Môn.
Về đến nhà gần mười hai giờ, Tô Nhiên tắm rửa xong liền ngủ.
Ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, lúc Tô Nhiên dậy thì thầy trò Nguyên Thanh về, bàn ăn bày sẵn cơm nước, nhà cửa cũng dọn dẹp sạch sẽ, chỉ chờ Tô Nhiên cùng ăn cơm.