Tô Nhiên ngẩn , bữa ăn thịnh soạn hai trăm tệ?
Thấy Tô Nhiên nhúc nhích, Nguyên Thanh giải thích: “Là thế …”
Nguyên Thanh lúng túng vuốt râu, nụ chân thành thật thà: “Bần đạo học nghệ tinh, dựa tu vi để rạng danh sư môn e là thể, nên dành dụm tiền để trùng tu đạo quán, tạc một pho tượng vàng cho tổ sư gia, cũng coi như mất mặt sư phụ lão nhân gia . Vì , chi tiêu ngày thường tiết kiệm một chút.”
“Sư phụ thật đó, con thể chứng.”
Mao Tiểu Phàm sợ Tô Nhiên tin, còn gật đầu lia lịa.
“Từ khi sư phụ chưởng môn, chi tiêu của chúng con đều tiết kiệm hết mức thể. Quần áo đều là đồ cũ của sư tổ và các sư thúc bá sửa , rau thì tự trồng, một ngày ba bữa đều là mì nước lèo, bánh màn thầu với rau xanh, chỉ đến dịp lễ Tết mới thấy chút đồ mặn. Bữa cơm hai trăm tệ đối với sư phụ thực sự là một bữa thịnh soạn .”
“Vậy nên, mấy ngày ở nhà là những ngày sung sướng nhất của hai ?”
Tô Nhiên dường như nghĩ đến điều gì đó: “Hai ở nhà vì đồ ăn nhà ngon hơn chứ?”
“He he he he…” Nguyên Thanh ngượng nghịu, tay lén véo Mao Tiểu Phàm một cái, cái thằng nhóc lắm mồm .
“Đương nhiên … Chắc chắn … Cũng… thể là chút quan hệ nào.”
Dưới cái của Tô Nhiên, giọng Nguyên Thanh ngày càng yếu , ánh mắt lảng tránh dám cô.
Thực sự gì nữa, Nguyên Thanh đột nhiên vỗ một phát gáy Mao Tiểu Phàm: “Ôi dào, mấy cái gì, ăn cơm quan trọng hơn, .”
Nói xong, ông vội vàng ngoài như chạy trốn.
Mao Tiểu Phàm xoa đầu, lẩm bẩm theo: “Đánh con gì, con gì .”
Nhìn bóng lưng họ, Tô Nhiên mỉm .
…
“Quán .”
Tô Nhiên và Nguyên Thanh đồng thanh , cùng chọn một quán ăn.
Nguyên Thanh vuốt râu, hai mắt sáng rực đ.á.n.h giá cửa tiệm: “Tô tiểu hữu, chúng đúng là hùng cùng chí lớn mà. Vào quán , chẳng cần trả tiền cơm mà còn kiếm một món hời.”
“Được, quán .”
Mê Truyện Dịch
Tô Nhiên , Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm theo .
Lúc mười một giờ, đúng giờ ăn trưa, nhưng quán vắng tanh, một bóng khách.
Ông chủ mặt mày ủ rũ cạy móng tay, thỉnh thoảng thở dài.
Rõ ràng đồ ăn nhà ngon, tại cả ngày nổi hai khách. Rốt cuộc là vấn đề ở , trang trí , là do trông quá dọa chạy mất.
Haiz, cứ thế chắc đóng cửa dẹp tiệm mất thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-261.html.]
Ngẩng đầu thấy Tô Nhiên và bước , ông vội nở nụ tươi chào đón.
“Ba vị ăn gì ạ?”
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm đều Tô Nhiên, ý là để cô gọi món.
Tô Nhiên cũng khách sáo, sang ông chủ: “Cho ba món tủ của quán, hai mặn một chay, ba bát cơm. Tạm thời thế , nếu đủ chúng sẽ gọi thêm.”
“Được , các vị đợi một lát.”
Ông chủ bếp dặn dò một tiếng xách một ấm đặt lên bàn họ: “Ba vị uống chút nước , đồ ăn sẽ ngay.”
“Không vội,” Tô Nhiên , “Ông chủ, ông tại quán của ông vắng khách như ?”
Ông chủ khựng , bất giác đầu.
“Tại ?”
“Vì trong quán của ông một con quỷ tham ăn đó.”
“Cái gì?!”
Ông chủ kinh ngạc trợn tròn mắt: “Quỷ?”
“ .” Tô Nhiên gật đầu, hỏi ngược : “Việc kinh doanh của quán ông đây hẳn là , nhưng đó đột nhiên sa sút phanh, trở nên vắng tanh, một tháng nổi mười khách, đúng ?”
“, đúng, đúng, chính là như .”
Ông chủ kinh ngạc gật đầu lia lịa, đến bàn, kéo ghế xuống, ánh mắt sáng rực: “Nói sai chút nào, ba vị đúng là cao nhân!”
Miệng , mắt vẫn ngừng đ.á.n.h giá mấy họ, cuối cùng dừng Nguyên Thanh râu dài tóc bạc, trông vẻ đạo mạo đức cao vọng trọng.
Nguyên Thanh mặt đổi sắc : “Nhìn gì, cô mới là cao nhân.”
“Ồ, ồ.”
Ông chủ ngẩn , phản ứng liền vội vàng Tô Nhiên với vẻ mặt lấy lòng.
Đến cả lão đạo râu bạc cũng cô là cao nhân, cô bé tuổi nhỏ tài cao, đơn giản .
Ông chủ cầu khẩn: “Xin đại sư hãy giúp , nếu cứ thế mãi, đóng cửa mất, nuôi sống cả gia đình già trẻ đây.”
Tô Nhiên giải thích nguyên nhân cho ông : “Quán của ông khách, một là vì một con quỷ tham ăn ở đây, âm khí nặng, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến vận khí của quán. Hai là vì đồ ăn ngon.”
Nói đến chuyện đồ ăn ngon, lập tức chạm đúng vảy ngược của ông chủ.
Nói vợ ông bỏ theo trai, ông còn thể tin, chứ riêng chuyện đồ ăn nhà ông ngon, ông quyết tin.