Nếu , thì giúp một tay .
Tô Nhiên bỗng nở một nụ thật tươi.
"Vậy thì cảm ơn nhé." Tô Nhiên đưa túi đồ trong tay cho , tiện thể giở chút mánh khóe.
"Không gì."
Hứa Diệu Dương nhận lấy túi đồ, chiếc túi lập tức rơi xuống đất, cánh tay cũng suýt nữa thì trật khớp.
Không ngờ đồ nặng đến , Hứa Diệu Dương định màu mất mặt, thể tin nổi cái túi, xem bên trong tạ .
"Sao nặng thế? Em mua tạ ?"
Tô Nhiên chậc chậc hai tiếng, Hứa Diệu Dương từ xuống : "Phải yếu đến mức nào mới thế chứ, chút đồ cũng xách nổi, thôi để tự ."
"Không , chỉ là chóng mặt thôi." Hứa Diệu Dương hổ đến đỏ bừng mặt, "Hay là, chúng tìm chỗ nào đó xuống chuyện ."
Nụ môi Tô Nhiên càng đậm hơn, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo: "Nói chuyện gì? Nói chuyện trai ham giàu phụ nghèo, vứt bỏ cha nuôi nuôi hơn hai mươi năm thế nào ? Hay là chuyện hại bao nhiêu cô gái, khiến họ phá thai bao nhiêu ? Hoặc là, chuyện định lừa lên giường như thế nào?"
Sắc mặt Hứa Diệu Dương đột ngột đổi, tức quá hóa giận: “Cô bậy bạ gì đó? Chả trách Hứa Nhất Minh cần cô nữa, chỉ với cái miệng thối tha của cô, nếu vì… Hừ, bổn thiếu gia đây để mắt đến cô là phúc của cô đó. Nếu cô ngoan ngoãn lời, dỗ cho vui, những gì Hứa Nhất Minh cho cô , đây Hứa Diệu Dương cũng cho cô .”
“Miệng thối như , ăn cứt .”
Tô Nhiên lười đôi co với , một tay túm lấy cổ áo , ném thẳng thùng rác bên đường.
“Biến , tiễn!”
Lực tay đủ, chỉ choáng váng chứ tổn thương não. Hứa Diệu Dương cắm đầu thùng rác, ngoài chóng mặt buồn nôn thì bất kỳ nội thương ngoại thương nào.
Phủi tay, Tô Nhiên xách đồ bỏ .
Phía , giọng mơ hồ của Hứa Diệu Dương đứt quãng truyền đến: “Tô… Nhiên, mày đừng… rượu mời uống… uống rượu phạt, sớm muộn gì… sớm muộn gì… tao cũng sẽ khiến mày quỳ… quỳ giường… cầu xin tao…”
“Đồ cùi bắp,” Tô Nhiên lười cả đầu , “Có bản lĩnh gì thì cứ tung hết .”
Về đến nhà, Tô Nhiên thả hồn phách của sáu .
Mê Truyện Dịch
Bọn họ đều là những dương thọ tận, c.h.ế.t oan uổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-111.html.]
Lưu dương gian lợi cho họ, cũng để tránh họ biến thành lệ quỷ, Tô Nhiên quyết định giúp họ thành di nguyện siêu độ cho họ.
đó, ăn cơm .
Trong sáu một phụ nữ nấu ăn ngon. Tô Nhiên để họ hiện thực thể, phụ nữ xuống bếp nấu cơm, mấy còn thì giúp dọn dẹp vệ sinh, thu dọn nhà cửa, coi như là báo đáp cho việc cô siêu độ họ.
Ngay lúc mấy con quỷ đang bận tối tăm mặt mũi, Hứa Diệu Dương hôi thối tức giận tìm đến, đập cửa rầm rầm.
Tô Nhiên hừ lạnh: “Vẫn từ bỏ ý định ? Mấy giúp một tay, ‘chiêu đãi’ vị khách cho , đừng dọa c.h.ế.t là . Lát nữa mời ăn cơm.”
“Được thôi.”
Mấy con quỷ vui vẻ đáp: “Không thành vấn đề, cứ giao cho chúng .”
Tô Nhiên mỉm , hóa phép cho họ thành thực thể, thấy, sờ thì mới thú vị.
Ngoài cửa, Hứa Diệu Dương vẫn đang đập cửa rầm rầm, lời c.h.ử.i bới còn kịp thốt thì cánh cửa “két” một tiếng mở .
“Mời .”
Một shipper đẫm m.á.u nhe răng với , một chân thì vặn vẹo thành một tư thế kỳ dị.
Cơn giận của Hứa Diệu Dương lập tức tan biến, chỉ còn sự kinh hoàng và sợ hãi.
Hắn định hét lên, shipper nhanh tay lẹ mắt bịt miệng , một tay lôi tuột trong.
“Rầm”, cửa đóng sầm .
Mấy con quỷ m.á.u thịt be bét, thiếu tay thiếu chân ùa lên, vây Hứa Diệu Dương giữa.
Trong đó một cô bé mặc đồng phục học sinh, vì thấp bé nên đẩy ngoài thấy gì, cô bé liền bay thẳng lên đầu Hứa Diệu Dương, mặt cúi xuống , nheo miệng .
Cúi m.á.u trong miệng cô bé “tí tách” rơi xuống mặt Hứa Diệu Dương.
Vẫn còn ấm nóng.
Hứa Diệu Dương mặt trắng bệch, máy móc đưa tay lên quệt mặt, lập tức dựng hết cả tóc gáy.