Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức - Chương 442: Người mẹ sinh lòng đố kỵ vì yêu

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-31 13:22:29
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Phùng cứng đờ tại chỗ, thể tin nổi hai vợ chồng đang ‘ôm’ .

“Tấn Hiền, con đang cái gì ?”

Phùng Tấn Hiền đẩy Trần Lệ Châu khỏi lòng , xoay với vẻ mặt vô cảm, với Bộ Vi: “Cảm ơn Đại sư.”

Nói xong liền ngắt kết nối.

Phần còn , chính là mâu thuẫn nội bộ gia đình.

Trần Lệ Châu từ khi thấy câu đó liền như sét đ.á.n.h ngang tai, sự cứng đờ trong khoảnh khắc đó, Phùng Tấn Hiền cảm nhận .

Tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

“Anh , em bệnh, cảm xúc định, lúc kiểm soát bản .”

Phùng Tấn Hiền hít sâu một , cố đè nén cảm xúc đang trào dâng, nắm lấy hai vai vợ, cố gắng để giọng vẻ bình tĩnh. “Anh chỉ , lúc em g.i.ế.c bé con, em tỉnh táo ?”

Mẹ Phùng bám khung cửa, mắt tối sầm từng cơn.

Trần Lệ Châu phẫn nộ hất tay Phùng Tấn Hiền , khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo.

“Anh ý gì? Phùng Tấn Hiền, nghi ngờ em? Hóa trách em, đều là lừa em. Các từng một đều ở nhà, em ba đầu sáu tay, chẳng lẽ đến quyền tự do vệ sinh cũng ? Em , phụ nữ khác bên ngoài đúng ? Cho nên mới hắt nước bẩn lên em, dùng con gái em để đ.â.m tim em, ly hôn với em ? Anh đừng hòng!”

Vẻ mặt cô càng lúc càng điên cuồng, giống hệt một phụ nữ nỗi đau mất con và sự phản bội của chồng dồn đến mức phát điên.

Phùng Tấn Hiền còn vẻ thương xót và đau lòng như ngày thường nữa, khuôn mặt tê liệt thậm chí còn thêm sự oán hận, thứ ba hỏi cô :

“Nói cho , bé con rốt cuộc c.h.ế.t như thế nào? Anh sự thật.”

Trần Lệ Châu cơn giận dữ cuồn cuộn ẩn giọng điệu bình tĩnh của cho đồng t.ử co rút, thể tiếp tục giả điên giả dại nữa.

Vẻ mặt cô chút hoảng loạn nắm lấy tay Phùng Tấn Hiền. “Chồng ơi, ? Là ai gì với ?

Bé con, bé con là do ngạt thở mà mất mà là em sơ suất nhưng lúc đó em thực sự quên mất con đang ở bên cạnh. Em cố ý, em thực sự cố ý, xin , đừng giận em .

Anh nếu thích con gái, chúng sinh thêm đứa nữa…”

Phùng Tấn Hiền thể nhịn nữa, giơ tay tát cô một cái.

Bốp ...

Tiếng tát giòn tan khiến Phùng cũng run lên.

Ánh mắt Phùng Tấn Hiền tràn đầy sự căm hận và thất vọng. “Đó là cốt nhục của em, em thể những lời như khi t.h.i t.h.ể con còn lạnh?”

Trần Lệ Châu ôm mặt, thể tin nổi .

Mẹ Phùng cuối cùng cũng bước tới, bà đầy nghi hoặc và luống cuống cũng màng trách mắng con trai nên đ.á.n.h vợ, chỉ vội vàng hỏi: “Vừa nãy con như ý gì?

Bé con, bé con c.h.ế.t do t.a.i n.ạ.n ngạt thở ? Lệ Châu nó…”

sang cô con dâu tóc tai rối bù, mặt đầy nước mắt, há miệng nhưng nên gì.

Tại thành thế ?

Rõ ràng là một gia đình êm ấm hòa thuận còn một đứa cháu gái đáng yêu, hai năm nữa bà nghỉ hưu, thể ở nhà vui vầy bên con cháu, con dâu cũng đỡ vất vả hơn.

cháu gái mất , con dâu kích động dẫn đến trầm cảm trở thành kẻ g.i.ế.c .

Mẹ Phùng chỉ mong tất cả chuyện chỉ là một giấc mơ.

Một cơn ác mộng tỉnh dậy sẽ tan biến.

Phùng Tấn Hiền vẫn vợ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-442-nguoi-me-sinh-long-do-ky-vi-yeu.html.]

“Anh đối xử với em ? Ba đối xử với em ? Tại em vẫn thấy đủ? Con mới sinh , nó còn nhỏ như , cho dù dành một phần sức lực cho con cũng bao giờ lơ là em. Người thế nào mới thể ghen tị với chính con gái ruột của , thậm chí tiếc tay sát hại nó?”

Mẹ Phùng trợn tròn mắt, thể tin nổi Trần Lệ Châu, bắt gặp biểu cảm vặn vẹo trong nháy mắt và ánh mắt đầy thù hận của cô .

“Anh ?”

Trần Lệ Châu quái dị một cái, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Phùng Tấn Hiền đ.á.n.h, dường như chút dư vị, lẩm bẩm : “Tại ? Em cũng tại .”

ngây dại, ánh mắt ai oán. “Trước đây trong mắt chỉ em, buổi tối đều ôm em ngủ, ngay cả em dậy vệ sinh cũng cùng em. từ khi con khốn đó ...”

Phùng Tấn Hiền nghiêm giọng ngắt lời cô . “Đó là con gái ruột của em!”

Trần Lệ Châu khựng , vẻ mặt càng trở nên méo mó điên cuồng vì sự bảo vệ của chồng dành cho con gái.

“Không, nó con gái em, nó là kẻ thứ ba chen chân cuộc hôn nhân của em, nó cướp . Em cho phép, tuyệt đối cho phép!”

Mẹ Phùng cuối cùng nhịn , giơ tay tát cô một cái.

“Cô điên .”

“Phải, điên .”

Trần Lệ Châu mới hai mươi sáu tuổi, cô xinh , khi sinh con dáng cũng phá hỏng, ngược còn mảnh mai hơn, qua là một cô gái yếu đuối trói gà c.h.ặ.t.

biểu cảm lúc của cô khiến lạnh gáy.

“Có con , liền yêu con nữa. Nó còn nhỏ như , một đứa trẻ mới ba tháng tuổi thể chiếm sự quan tâm của tất cả . Con cưng chiều nó ngày một nhiều, ngày một dành nhiều tình cảm cho nó hơn. Nó ăn uống ngủ nghỉ đều chăm sóc tận tình, con liền trở thành thừa thãi. Dựa ? Chẳng lẽ con chỉ là cái máy đẻ thôi ?”

Phùng Tấn Hiền, thê lương phẫn nộ và cam lòng.

“Anh đúng là lơ là em nhưng cha, em còn là duy nhất trong mắt nữa. Trên đời thêm một chiếm lấy tầm của , cuộc sống của , nó và mối quan hệ huyết thống tự nhiên mà em thể so sánh . Tình yêu của dành cho nó, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua em. Thậm chí, thể một ngày nào đó, sẽ còn yêu em nữa.”

Ánh mắt Trần Lệ Châu trở nên tàn nhẫn. “Nó rõ ràng là kẻ cướp đoạt, em thể để một kẻ cướp đoạt phá hoại hạnh phúc của em, cướp chồng của em?”

Phùng Tấn Hiền lảo đảo lùi hai bước, bàn máy tính chặn .

Anh chôn chân tại chỗ, khó thể tin phụ nữ cố chấp điên cuồng mắt là vợ lương thiện bao dung trong lòng .

Trần Lệ Châu đổi biểu cảm, đáng thương :

“Chồng ơi, em như cũng là vì quá yêu , đừng trách em ? Anh thích trẻ con, đợi em dưỡng sức khỏe sinh cho một đứa nữa, cần con gái, sinh con trai, ?”

Phùng Tấn Hiền chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Anh đẩy Trần Lệ Châu , mặt trắng bệch nhưng kiên định : “Không nữa , chúng sẽ con nữa.”

Trần Lệ Châu ngơ ngác , bỗng nhiên mắt sáng lên. “Không cần con cũng , sẽ ai quấy rầy thế giới hai của chúng nữa như nhất…”

“Không.”

Phùng Tấn Hiền nhắm mắt , hai tay buông thõng bên nắm c.h.ặ.t buông buông nắm. Hồi lâu , cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Anh đòi công bằng cho bé con, ly hôn với em.”

Mẹ Phùng bên cạnh gì, chỉ ôm n.g.ự.c lóc đau đớn.

Trần Lệ Châu tưởng nhầm. “Anh cái gì?”

Phùng Tấn Hiền mở mắt . “Anh ly hôn với em còn nữa, em g.i.ế.c bé con, chịu trách nhiệm pháp luật.”

Trần Lệ Châu nhận đùa, thực sự hoảng loạn. “Không, chồng ơi, thể ly hôn với em, em đồng ý, em vẫn đang trong thời gian cho con b.ú, thể bỏ rơi em?

Con là tai nạn, đúng là tai nạn, em g.i.ế.c nó. Sao thể vì khác mà tống em tù?! Anh chỉ yêu em, mà…”

Tiếng lóc t.h.ả.m thiết của cô thể đổi sự mềm lòng của Phùng Tấn Hiền.

Chiếc còng tay bạc của cảnh sát dập tắt tia hy vọng cuối cùng của cô , cô đưa lên xe cảnh sát, đón nhận kết cục xứng đáng dành cho .

Loading...