Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức - Chương 415: Thất tình, uống thuốc độc

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-18 03:58:10
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

22:30, quẻ cuối cùng.

Kết nối thành công, xuất hiện trong ống kính là một phụ nữ trung niên năm mươi tuổi.

“Đại sư, xem bói nhân duyên cho con gái .”

Quả nhiên, cha ở độ tuổi thì mười đến chín lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của con cái.

Người hâm mộ quá quen thuộc, trêu chọc, chê bai cũng cảm thấy nhàm chán, chẳng gì mới mẻ.

Bộ Vi : “Phòng 113 sắp uống t.h.u.ố.c độc tự tử, bà mà ngăn cản thì muộn mất.”

Vừa câu , hâm mộ lập tức tỉnh táo hẳn lên, liên tục đ.á.n.h câu hỏi lên màn hình.

Biểu cảm của Phan Chân Như vốn đang bỗng cứng đờ, năng lắp bắp: “Cái, cái gì?”

khi nghỉ hưu ở nhà rảnh rỗi, nhờ quan hệ quản lý ký túc xá ở ngôi trường , lương tuy cao nhưng công việc nhẹ nhàng, ký túc xá nữ cũng tương đối dễ quản lý, coi như là g.i.ế.c thời gian.

Ai ngờ đám con gái , im lặng tiếng gây chuyện lớn như .

Bộ Vi chi tiết, chỉ nhấn mạnh: “Phòng 113, mau , gọi cả bảo vệ nữa.”

Phan Chân Như cũng coi như là fan lâu năm của Bộ Vi, nhất là khi nghỉ hưu, thời gian dư dả hơn, bà thường xuyên xem livestream, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc như , bà lập tức dám lơ là.

Phòng quản lý ký túc xá điện thoại bàn, lúc lập tức phát huy tác dụng.

Bảo vệ nhận điện thoại lập tức chạy tới.

22:10 tan học tự học buổi tối, lúc ngay cả những ăn đêm cũng về phòng, phòng 113 cũng đóng cửa.

Phan Chân Như trong lòng nóng như lửa đốt, đập cửa rầm rầm.

Tiếng chuyện bên trong im bặt, nhanh tiếng bước chân, cửa mở từ bên trong, một nữ sinh thò đầu , với bà : “Dì Phan, đến đây?”

Phan Chân Như đẩy cô bé , ánh mắt quét một vòng.

từ nhà vệ sinh , đang phơi quần áo ngoài ban công, đang súc miệng, giường còn đang mở tủ lấy quần áo.

Rất bình thường.

Lúc giọng của Bộ Vi vang lên: “Cô bé giường bên tay trái bà và cả cô bé mở cửa cho bà, cô cung cấp t.h.u.ố.c độc.”

Hai cô gái điểm danh sắc mặt lập tức đổi.

Phan Chân Như lập tức cho bảo vệ , giữ hai nữ sinh .

Ký túc xá nữ bảo vệ , sáu nữ sinh còn đều giật , những phòng khác thấy tiếng động cũng kéo đến xem náo nhiệt.

“Thả .”

Nữ sinh mở cửa tên là Tôn Nhã, cô cau mày phản kháng: “Dì Phan, dì cái gì ? Coi chúng là tội phạm ? Chúng vi phạm nội quy trường học cũng phạm pháp, dựa mà bắt chúng ?

sẽ kiện dì—”

“Im miệng!”

Phan Chân Như nóng tính nhưng nếu trong ký túc xá thật sự c.h.ế.t, bà cũng quản lý nghiêm.

Hơn nữa tòa nhà ký túc xá mấy trăm , là con gái, thiếu những gan bé, lỡ như dọa sợ, phụ đến trường loạn cũng là một rắc rối lớn.

đặc biệt nghiêm khắc, về phía nữ sinh còn Bộ Vi điểm danh là Lưu San: “Mau giao t.h.u.ố.c độc đây, nếu sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”

Đồng t.ử Lưu San co rút, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi mấp máy nhưng nên lời.

Sáu nữ sinh khác đều trợn tròn mắt, kinh ngạc sợ hãi chút nghi hoặc.

“Lưu San, mua t.h.u.ố.c độc gì? Cậu hạ độc ai?”

Liên tưởng đến việc cô thể mưu hại , mấy nữ sinh lập tức sợ hãi, ngờ Lưu San bình thường trông hướng nội yếu đuối gan g.i.ế.c trong ký túc xá.

“Cậu hạ độc bọn tớ ?”

“Tớ ngay thứ gì mà, lo học hành yêu sớm, đáng đời chia tay.”

Câu châm ngòi cho Lưu San, cô đỏ ngầu mắt, chằm chằm nữ sinh mắng :

yêu đương liên quan gì đến các ? Các từng một bắt nạt , cô lập , ức h.i.ế.p , bây giờ giả vờ vô tội, thật khiến buồn nôn.”

Tôn Nhã cũng lạnh lùng bọn họ:

“San San tính tình hiền lành, các lập tức coi dễ bắt nạt. Cậu gần đây thất tình, tâm trạng vốn , các từng một bỏ đá xuống giếng, mát mỉa mai chế giễu . Sao hả, các ghen tị yêu, là cảm thấy bắt nạt khác cảm giác thành tựu? Nếu các hết đến khác ép bức, c.h.ế.t?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-415-that-tinh-uong-thuoc-doc.html.]

hận thù : “Theo thấy, đáng c.h.ế.t là những kẻ bắt nạt các , San San nên tống hết các xuống gặp Diêm Vương.”

Sáu nữ sinh mắng cho đỏ mặt tía tai, chột lảng tránh ánh mắt.

Sự việc rõ ràng.

Phan Chân Như cũng tìm thấy t.h.u.ố.c trừ sâu trong túi của Lưu San.

Chuyện vượt quá phạm vi xử lý của nội quy nhà trường nhiều vây xem như , thể bưng bít , bà chỉ còn cách báo cảnh sát.

Nửa đêm nửa hôm, tất cả nữ sinh phòng 113 đều mời đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Phan Chân Như vẫn ngắt kết nối với Bộ Vi, đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, sáu nữ sinh tự nhiên chịu thừa nhận bắt nạt bạn học.

Bộ Vi trực tiếp vạch trần lời dối của bọn họ.

Một câu của cô còn tác dụng hơn bất kỳ bằng chứng nào.

Sáu nữ sinh lập tức im bặt, vẻ mặt hoảng loạn và chột .

Lưu San đờ đẫn, mặt như tro tàn.

Tôn Nhã ngược bình tĩnh.

“Tại cung cấp t.h.u.ố.c trừ sâu cho bạn của ? Cháu đây là phạm tội ?”

Lưu San lập tức biện minh cho bạn :

“Là cháu nhờ Tiểu Nhã mua t.h.u.ố.c giúp, cháu nhát gan cũng chỗ mua. Trước đây bọn họ đều bắt nạt cháu, chỉ Tiểu Nhã bảo vệ cháu, chỉ chịu giúp cháu. Cháu sống nữa, thế giới quá bẩn thỉu, bẩn thỉu đến mức khiến cháu ghê tởm.”

Cảnh sát chút bất lực.

“Cháu gái , thất tình chuyện gì to tát, cháu mới mười bảy tuổi, tuổi hoa tuổi ngọc, đừng động một chút là treo chữ c.h.ế.t lên miệng. Còn về chuyện cháu cô lập, bắt nạt, thể với thầy cô hiệu trưởng. Nếu nhà trường giải quyết còn thể báo cảnh sát.”

“Có tác dụng gì chứ?”

Ánh mắt Lưu San đầy vẻ mỉa mai:

“Bọn họ chỉ bạo lực lạnh với cháu, đ.á.n.h đập, cháu vết thương. Nói với thầy cô cũng chỉ là tranh chấp miệng lưỡi giữa bạn bè. Cho dù báo cảnh sát, cùng lắm cũng chỉ là hòa giải. Không chừng còn cháu hẹp hòi, đùa, chuyện bé xé to.”

sụt sịt mũi, đưa tay lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe:

“Học sinh mười mấy tuổi, giỏi nhất là dùng sự ngây thơ và trò đùa để bao bọc bạo lực ngôn ngữ. Cháu hướng nội, giỏi giao tiếp với . Bọn họ sẽ cháu hòa đồng, nếu thì trong trường nhiều như , tại chỉ cháu cô lập? Cuối cùng, cháu là nạn nhân trở thành tội. Cháu lý lẽ với bọn họ, cháu nhỏ nhen, so đo tính toán.”

“Bọn họ to mồm, bọn họ lý. Cháu cãi cũng phản kháng , chỉ trốn tránh. Nhát gan cũng , hèn nhát cũng , cháu chỉ kết thúc tất cả. Bọn họ thích đùa ? Không thích chế giễu khác ? Không cháu nhát gan ? Có bản lĩnh thì xác c.h.ế.t của cháu mà tiếp tục đùa, cháu xem thử, gan của bọn họ lớn đến mức nào.”

Giọng điệu lạnh lẽo âm u khiến sáu nữ sinh đồng loạt biến sắc.

“Cậu, cũng quá chấp nhặt , hơn nữa tự c.h.ế.t, liên quan gì đến bọn tớ…”

Phan Chân Như trừng mắt.

“Sao liên quan?”

sắp tức c.h.ế.t , giữa học sinh khó tránh khỏi mâu thuẫn, dù tính cách mỗi mỗi khác, sở thích khác , bạn là chuyện bình thường.

đều là bạn học thù sâu hận lớn gì, thiết thì thôi, cần thiết hợp sức bắt nạt ?

“Cha đưa các cô đến trường là để học kiến thức, để các cô đến bắt nạt khác sơn tặc. Tuổi còn nhỏ mà một bụng nước độc.”

Hiệu trưởng cũng vội vã chạy đến, xong đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt cũng .

Nhất là chuyện còn phanh phui ngoài.

Học sinh đối với thầy cô hiệu trưởng bẩm sinh một sự sợ hãi, thấy ông lạnh mặt, mấy nữ sinh lập tức dám ho he gì nữa.

Cảnh sát lấy lời khai xong: “Được , sự việc rõ ràng. May mà phát hiện kịp thời, gây bi kịch, nếu …”

Lời còn sang Lưu San, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều.

“Cháu , trường học chỉ là một trạm dừng chân trong cuộc đời cháu, là điểm cuối. Không ai thể hài lòng tất cả , cháu là nạn nhân, thì càng thể dùng lầm của kẻ gây hại để trừng phạt bản . Bọn họ thích cháu, cô lập cháu, đối với cháu bất kỳ sự thương xót và đồng cảm nào. Cho dù hôm nay cháu c.h.ế.t, bọn họ thể sẽ sợ hãi sẽ hối hận sẽ áy náy. thì chứ? Có đổi mạng sống cho cháu ?”

Lưu San mím môi, nước mắt lăn dài.

Tôn Nhã ôm vai Lưu San, im lặng an ủi cô .

Một nữ cảnh sát tới, dịu dàng :

“Cô bé, đừng tin mấy lời lẽ tình yêu là hết trong phim ảnh tiểu thuyết, so với mạng sống của cháu, những thứ đó chẳng đáng là gì. Cháu mới mười bảy tuổi, thất tình cùng lắm chỉ coi là một trắc trở nhỏ thôi. Đợi cháu lên đại học, , gặp hơn, phù hợp với hơn, cháu sẽ phát hiện , vực thẳm mà cháu từng nghĩ là thể vượt qua, chẳng qua chỉ là một vũng nước nhỏ. Ngã thì dậy, phủi bụi đất, đầu vẫn là ánh mặt trời.”

Lưu San lập tức òa nức nở.

Loading...