Bộ Vi ngẩng đầu qua, cách đó xa một chiếc taxi đang đỗ, bên cạnh xe một thanh niên mười tám mười chín tuổi, đang cúi thì thầm tranh cãi với tài xế.
Giọng điệu chút yếu ớt, mang theo vẻ câu nệ và sự rụt rè sợ đắc tội khác.
Tài xế mất kiên nhẫn, định lái xe .
Mặt thanh niên đỏ bừng, trông giỏi ăn lắm nhưng vẫn cố gắng tranh luận, trong giọng thậm chí còn mang theo chút cầu xin.
“Bác tài, điều kiện nhà cháu , đến Thân Thành là để tìm việc , một nghìn tệ đối với cháu quan trọng, xin bác trả cho cháu.”
Trông giống hệt dáng vẻ hèn mọn của chủ nợ đòi nợ.
Tài xế vẫn động lòng, thậm chí còn mang theo chút khinh thường.
“Điều kiện nhà thì liên quan gì đến ? Thời buổi ai mà dễ dàng? Ngay cả chuyển khoản cũng chuyển xong, còn việc gì? E là lừa còn giúp đếm tiền. Với cái đầu óc của , là về nhà ruộng còn thể giảm bớt gánh nặng cho cha .”
Lời vô cùng sỉ nhục khác.
Mặt thanh niên tái nhưng dám nổi giận.
Tài xế thấy đến mức thốt nên lời, càng thêm ngông cuồng. “Người trẻ tuổi, đời lăn lộn nhẫn nhịn, nếu sẽ chịu thiệt thòi lớn đấy.”
Cậu bây giờ chịu thiệt thòi còn đủ lớn ?
Có lẽ trong mắt nhiều , một nghìn tệ quả thực đáng là bao.
đối với những cảnh khó khăn, mỗi đồng tiền đều tiêu lưỡi dao, mới đến mức quá túng quẫn.
Là do thao tác đúng nên chuyển thừa tiền nhưng dù mua sắm ở trung tâm thương mại, đưa tiền thừa cũng sẽ trả mà.
Tên tài xế là đang giở trò vô .
Cậu tức chịu , bàn tay bên hông nắm chặt thành quyền nhưng dám đ.á.n.h thật.
Cậu dám nhưng dám.
Đoàn Đoàn và Viên Viên lâu ‘thấy việc nghĩa hăng hái ’ , nay thấy giữa ban ngày ban mặt mà bắt nạt thanh niên trẻ, ngọn lửa chính nghĩa trong lòng hừng hực cháy, khi Bộ Vi đồng ý thì lập tức lập tức bay qua.
Tài xế chê bai thanh niên một trận định nhưng bất ngờ thấy hai cục thịt nhỏ xuất hiện mặt.
Hắn giật hoảng sợ.
“Thứ gì ?”
Đoàn Đoàn và Viên Viên đồng loạt chống nạnh, đồng thanh : “Ngươi mới là đồ vật, đồ xa!”
Bàn tay nắm vô lăng của tài xế siết chặt, mặt mày trắng bệch.
Hai cục thịt nhỏ từng thấy mạng, chúng xuất hiện ở đây cũng nghĩa là vị cũng đang ở gần đây.
Cậu thanh niên bên ngoài xe cũng sững , nhạy bén nhận cơ hội, vẻ mặt mang theo chút hy vọng hai đứa nhỏ.
Đoàn Đoàn và Viên Viên phụ sự kỳ vọng, một đứa vắt chân chữ ngũ bàn phím, : “Trả tiền.”
Đứa giơ nắm đ.ấ.m lên, giọng non nớt đe dọa: “Nếu sẽ đ.á.n.h ngươi!”
Mồ hôi lạnh của tài xế lập tức túa .
Trên mạng nhiều lời đồn về Bộ Vi, ca tụng cô thần thánh hóa nhưng đối với hai cục thịt nhỏ , nhiều tận mắt thấy, càng nghiêng về hướng là sản phẩm công nghệ, ví dụ như robot.
robot dù giống đến cũng linh hoạt như thế .
Hắn nuốt nước bọt, sợ .
“, trả, trả ngay đây.”
Hắn run rẩy cầm điện thoại lên, mở Wechat, chuyển trả một nghìn tệ mà thanh niên chuyển thừa.
Cậu thanh niên nhận tiền, sắc mặt giãn , cảm kích với Đoàn Đoàn và Viên Viên: “Cảm ơn hai em.”
Đoàn Đoàn và Viên Viên híp mắt nhận lời cảm ơn còn hào phóng xua tay. “Không gì, chuyện nhỏ. Không… … …”
Từ đó nhớ .
Đoàn Đoàn gãi đầu.
Viên Viên vỗ trán. “Không đáng nhắc tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-411-bua-xui-xeo.html.]
Mắt Đoàn Đoàn sáng lên. “, đáng nhắc tới.”
Cậu thanh niên , thầm nghĩ hai cục thịt nhỏ cũng thật đáng yêu.
Cậu nghĩ đến Bộ Vi hỏi: “Đại sư Bộ ở gần đây ? Là cô bảo hai em đến giúp ? Anh đích cảm ơn cô .”
“Không cần .”
Viên Viên nheo mắt : “Chuyện nhỏ thôi, mau liên lạc với trai , đừng nán nữa.”
Cậu thanh niên sững , hổ là Đại sư, cái gì cũng .
“Được, đây, tạm biệt.”
Cậu nhưng Đoàn Đoàn và Viên Viên vẫn .
Tài xế sắp sợ tè quần . “, trả tiền , các, các còn thế nào nữa?”
Kẻ ác xuống nước cũng là một vở kịch .
Đoàn Đoàn chằm chằm mặt hồi lâu, phát huy những gì mới học gần đây. “Mũi dài, đầu mũi nhọn, lỗ mũi nhỏ, ích kỷ keo kiệt.”
Viên Viên tiếp lời: “Miệng nhỏ môi mỏng, cằm nhọn dài, thích chiếm lợi nhỏ. Mắt nhỏ, lòng trắng nhiều, nội tâm đen tối.”
Tóm một câu: “Không .”
Tài xế: “…”
Hắn c.h.ử.i bới, động thủ nhưng dám, chỉ thể nhịn.
Đoàn Đoàn hỏi Viên Viên: “Trừng phạt thế nào?”
Mắt tài xế lập tức trợn tròn, chuyện cũng lạc giọng. “ trả tiền , các đừng đà lấn tới!”
Viên Viên bĩu môi, đó vươn ngón tay mũm mĩm điểm giữa trán một cái.
“Xui xẻo một tuần, coi như là bài học cho ngươi, còn dám tham lam bắt nạt thành thật, hừ hừ!”
Nói xong lập tức bay mất.
Lời bỏ lửng khiến trong lòng tài xế lạnh toát.
Hắn sờ sờ trán, nãy quả thực cảm thấy một trận lạnh lẽo, đưa tay sờ chẳng thấy gì.
Hai thứ nhỏ đó chắc chắn là hạ chú gì đó cho .
Rất nhanh, đích trải nghiệm thế nào gọi là xui xẻo tột cùng.
Ăn cơm hóc xương cá, bệnh viện tốn hơn một nghìn.
Lúc xuất viện ngã một cái ngay ở cửa. Lúc tắm thì mất nước, vệ sinh bồn cầu tắc, đèn chùm trong phòng khách bỗng nhiên rơi xuống, mảnh vỡ cứa chân .
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, bệnh viện ba , đón một khách nào còn tốn mấy nghìn tệ.
Hắn lên mạng đăng bài c.h.ử.i Bộ Vi và hai cục thịt nhỏ nhưng sợ khẩu nghiệp nhớ đến lời đe dọa cảnh cáo của Đoàn Đoàn và Viên Viên, cuối cùng vẫn sợ hãi, chỉ đành ngậm bồ hòn ngọt, dám tái phạm.
Đoàn Đoàn và Viên Viên quá đáng ?
Không.
Nếu Bộ Vi tình cờ ngang qua, Đoàn Đoàn và Viên Viên giúp thanh niên đòi tiền, sẽ vì chuyện mà uống t.h.u.ố.c trừ sâu tự tử.
Cho dù gia đình kiện tụng, tài xế cuối cùng cũng trả tiền nhưng đối mặt với một mạng , vẫn từng xin !
Hắn từng cầm hung khí nhưng vẫn g.i.ế.c .
Kẻ coi thường tính mạng khác, bản tính vốn ác.
Trừng phạt thế nào cũng quá đáng.
Còn thanh niên suýt chút nữa tự sát vượt qua kiếp nạn , thuận lợi thông qua sự giới thiệu của trai việc trong xưởng của họ hàng. Tuy chút mệt nhưng cuộc sống sung túc, dần dần quỹ đạo.
Đoàn Đoàn và Viên Viên việc , cứu một mạng , đắc ý vô cùng, về đến nhà thấy Bạch Thanh Yến đang chăm chỉ tu luyện cũng sốt ruột nữa.
Ma quỷ thể tùy tiện ngoài ban ngày.
mà, chúng thể!
Niềm vui của con là do so sánh mà , tinh quái cũng .