Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức - Chương 410: Từ biệt, một nghìn tệ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:48:23
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mẹ ơi.”

Dư Đào thầm gọi trong lòng.

Cậu bé từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà nội, một năm cũng hiếm khi gặp cha mấy , quả thực chút xa lạ.

tình yêu và sự ỷ của con cái đối với cha là bản năng, bé chỉ là sống chung với cha như thế nào.

Cha Dư ôm vai vợ, im lặng an ủi.

Mẹ Dư dựa , một lúc lâu mới : “Em cũng thể trách nhưng em cứ nhịn . Em thấy bà , trong lòng lập tức khó chịu.

Đào Đào lúc chuột rút nước tuyệt vọng đến mức nào? Nó mong chờ chúng đến cứu nó ? chúng ai cũng , thậm chí ngay cả xin nghỉ một buổi cũng khó khăn như .

Sớm thế , năm đó cần con …”

oán trách chồng trông nom con cẩn thận nhưng là đang tự trách tròn trách nhiệm của một chứ?

Oán trách nhiều hơn nữa, chẳng qua là đối mặt.

Dường như đổ cho khác, trong lòng thể dễ chịu hơn một chút.

Bộ Vi nhẹ nhàng điểm giữa trán Dư Đào.

Dư Đào bay qua.

“Ba, .”

Hai vợ chồng đồng thời khựng từ từ ngẩng đầu lên.

“Đào Đào!”

Mẹ Dư kinh ngạc bật dậy.

Cha Dư cũng mặt đầy kinh ngạc. “Đào Đào, con… con là hồn ma?”

Ông thấy , Đào Đào bóng.

Dư Đào gật đầu.

Hai vợ chồng đau buồn khôn xiết.

“Đào Đào, con của …”

Mẹ Dư qua ôm bé, Dư Đào lùi phía một chút, : “Mẹ ơi, đang mang em bé, đừng đến gần con, cho em gái .”

Mẹ Dư cứng , vẻ mặt chút bối rối và áy náy.

“Đào Đào, xin con, …”

Dư Đào mỉm . “Không , con ba dễ dàng gì, tuy ba thường xuyên ở bên con nhưng con ba yêu con, thế là đủ .”

Sự hiểu chuyện của con trai càng khiến hai vợ chồng đau lòng thôi.

Dư Đào : “Con gặp bà nội .”

Mẹ Dư cứng .

Dư Đào , giọng điệu bi thương. “Bà nội già nhiều lắm, bà còn mua t.h.u.ố.c diệt cỏ nữa.”

Cha Dư biến sắc. “Cái gì?!”

Dư Đào tiếp tục :

“Con vứt nhưng mà, bà nội ở một cô đơn lắm. Ba ơi, ba đón bà nội đến ở cùng . Là con tự bơi, liên quan gì đến bà nội cả, ba đừng trách bà .”

Mẹ Dư che miệng, nức nở.

“Là , Đào Đào là , đáng lẽ nên đón con về bên cạnh sớm hơn, xin con…”

Con thật kỳ lạ, m.á.u mủ tình thâm, lúc sống thì xa cách, c.h.ế.t khơi dậy tất cả tình cảm tiềm ẩn như lũ vỡ đê tràn lan thành t.h.ả.m họa.

Nhìn đang nức nở, chút khúc mắc cuối cùng trong lòng Dư Đào cũng tan biến.

Cậu bé rộ lên.

“Mẹ đừng , con sẽ chúc phúc cho ba thiên đường. Sau ba đừng vất vả quá, chăm sóc em gái thật , em sẽ con nối tiếp tình với ba . Bà nội lớn tuổi , tuy hành động chậm chạp một chút nhưng bà tỉ mỉ nhất, đừng chê bà nhé.”

Mẹ Dư lắc đầu. “Không chê, , đợi chúng chuyển sang nhà mới sẽ đón bà nội đến, ba cùng chăm sóc bà nội. Đào Đào…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-410-tu-biet-mot-nghin-te.html.]

Đào Đào của cô sẽ bao giờ trở về nữa.

“Như con yên tâm .”

Dư Đào thật lòng, vẫy tay với họ. “Mẹ, ba, tạm biệt.”

“Đào Đào, đừng ...”

Mẹ Dư lao tới, nắm lấy bé, suýt chút nữa thì ngã, cha Dư vội vàng đưa tay đỡ lấy cô , nghẹn ngào : “Con , cứ để nó yên tâm đầu t.h.a.i , chúng …”

Những lời còn thể nào nữa.

Bộ Vi Dư Đào bên cạnh. “Còn di nguyện gì ?”

Dư Đào lắc đầu, do dự một lúc, hỏi: “Chị ơi, em thể tiếp tục con của ba ạ?”

Bộ Vi tiếc nuối với bé: “Các chỉ duyên phận kiếp thôi.”

Dư Đào cúi đầu, chút buồn bã.

Trước đây bé tưởng ba yêu nhiều đến thế, bây giờ mới , họ cũng giống như , chỉ là cách bày tỏ.

Muốn bù đắp còn cơ hội nữa .

Thấy bé buồn, Bộ Vi : “Lần em m.a.n.g t.h.a.i là một bé gái.”

Dư Đào quả nhiên vui. “Thật ạ?”

Bộ Vi gật đầu. “Thật.”

Dư Đào nở một nụ thật tươi.

“Vậy thì quá, em gái sinh ở bên cạnh ba còn bà nội, em cần giữ căn nhà ngói cũ nát dột nát nữa, cần tự gánh phân trồng rau cũng cần mùa đông xách quần áo sông giặt sẽ cước nữa. Em gái nhất định đáng yêu, ngoan, em ở bên cạnh bà nội và ba , họ sẽ từ từ quên em thôi.”

Cậu bé vẻ mặt đầy mong đợi, đến cuối cùng, vẻ mặt chút bi thương.

Không ai hy vọng khác quên lãng cả.

Đặc biệt là của .

Dư Đào cảm thấy chút tham lam, hy vọng bà nội và ba thể sớm bước khỏi cái c.h.ế.t của hy vọng họ đừng quên nhanh như .

Cậu bé cũng sợ cô đơn.

Bộ Vi vỗ vỗ vai bé. “Đi thôi, chị tiễn em đầu thai.”

Dư Đào .

Một tháng , cha Dư đón bà nội Dư ở quê lên thành phố.

Bảy tháng , con gái của họ chào đời.

Con gái tên là Dư An An, họ hy vọng đứa trẻ cả đời bình an, khỏe mạnh vui vẻ.

Đoàn Đoàn và Viên Viên ngoài lập tức chạy lung tung khắp nơi, hai tiểu quỷ gần đây đang tập bộ. Ừ, đúng , bộ.

Hai đứa nó đây ở cũng bay qua bay .

Bây giờ khó khăn lắm mới tu thành xác thịt, tự cảm thấy ngoài hình thấp bé thì cũng chẳng khác con là bao.

Con đều bằng hai chân, hai tiểu quỷ cảm thấy thể quá khác biệt .

hai đứa nó bộ chỉ là mặt đất, cành cây, nụ hoa, cột điện, bệ cửa sổ, thậm chí thấy khác thả bóng bay cũng nhảy lên giẫm hai cái.

Có một vỡ bóng bay của khiến hai đứa trẻ con òa .

Bộ Vi mua hai hộp sô cô la biểu diễn hai màn ảo thuật mới dỗ hai .

Đoàn Đoàn và Viên Viên cuối cùng cũng nhận , lớn , còn nhẹ nhàng bay bổng như nữa, thể cái gì cũng giẫm lên .

Cho nên bây giờ ‘đường’ mà hai đứa chọn, đều là những thứ cứng.

Vừa mê trò giẫm lên đá hoa cương, nhảy từng ô một, kẻ , cứ như đang chơi game .

Người đường ngang qua nhịn mà lấy điện thoại chụp .

Đang thì thấy phía tiếng cãi vã.

“Bác tài, lỡ tay chuyển nhầm cho bác thêm một nghìn tệ, phiền bác trả cho .”

“Dựa mà trả cho cô? Cũng chủ động đòi cô. Mau xuống xe, đừng lỡ việc ăn của .”

Loading...