Mẫn Lạc Tuyết cuối cùng cũng bộ câu chuyện.
Mẫn Hoài Dân và Nhậm Hiểu Ngưng là bạn học cùng trường, một tình cờ gặp gỡ, Mẫn Hoài Dân yêu cô ngay từ cái đầu tiên.
Sau đó ông thấy cô ở một hiệu sách ngoài trường học, mới trong mộng khi thi trượt đại học học mà nhân viên thu ngân ở hiệu sách.
Và tên của cô , Nhậm Hoài Lôi.
Cô là chị gái song sinh của Nhậm Hiểu Ngưng.
Mẫn Hoài Dân thầm vui mừng vì tên và trong mộng một chữ giống , thường xuyên đến hiệu sách mua sách, qua nhiều lập tức nảy sinh tình cảm.
Trước khi kết hôn, ông thấy em gái song sinh của Nhậm Hoài Lôi, Nhậm Hiểu Ngưng.
Bóng dáng từng thoáng qua cổng trường dần dần trùng khớp với cô nhưng muộn.
Nhậm Hoài Lôi lúc đó mang thai.
Hôn sự thể hủy.
Nhậm Hiểu Ngưng sớm thầm thương trộm nhớ vị đàn , là rể tương lai của , cú sốc thể là lớn.
Cô ngày càng trầm mặc.
Mãi cho đến đêm Giao thừa năm đó, cô uống say, những lời trong lòng.
Tình cảm Mẫn Hoài Dân cưỡng ép đè nén trong lòng bỗng chốc trỗi dậy, ánh mắt vô tình chạm bàn ăn, khoảnh khắc lướt qua trong cuộc sống thở hòa quyện, cuối cùng họ vẫn vượt quá giới hạn.
Sau đó Nhậm Hiểu Ngưng đau khổ và hối hận, chuẩn đến tỉnh khác việc.
Sự thất thố của Mẫn Hoài Dân vợ Nhậm Hoài Lôi thu hết mắt, mối gian tình vụng trộm cuối cùng cũng vạch trần.
Nhậm Hoài Lôi mắng c.h.ử.i hai là gian phu dâm phụ, liêm sỉ.
Nhậm Hiểu Ngưng hổ lóc, Mẫn Hoài Dân nhịn bảo vệ cô , một gánh chịu lầm.
Một là chồng yêu sâu đậm, một là em gái ruột của , cả hai cùng lúc phản bội cô !
Nhậm Hoài Lôi sụp đổ.
Trong lòng cô hận thù ngút trời nhưng thể gì , trong cơn tuyệt vọng chọn cách tự sát.
Ngay trong ngày sinh nhật một tuổi của con gái, cô vạch trần vụ bê bối mặt tất cả khách khứa, đó nhảy lầu tự vẫn sự chứng kiến của , thể tan nát.
Máu tươi b.ắ.n lên Nhậm Hiểu Ngưng, khắc sâu tận đáy ký ức của cô .
Xung quanh là tiếng ồn ào, tiếng của trẻ sơ sinh gần như nhấn chìm.
Nhậm Hiểu Ngưng ngất , lúc tỉnh thông báo mang thai.
Mẹ cô tát cho một cái, mắng cô hổ, quyến rũ rể, hại c.h.ế.t chị gái ruột, lôi cô phá thai.
Mẫn Hoài Dân quỳ xuống cầu xin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-395-am-muu-duong-sai-te-bai-me-ruot.html.]
Cuối cùng màn kịch hoang đường kết thúc bằng việc hai kết hôn.
Nhậm Hiểu Ngưng nỡ bỏ đứa con cảm thấy với chị gái, bù đắp cho con gái của chị.
Cha Nhậm cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Con gái lớn c.h.ế.t , chẳng lẽ con gái út cũng đền mạng theo ? Vậy cháu gái ngoại ? Dựa cha ba lòng hai ý như Mẫn Hoài Dân ?
Ông còn trẻ, khó bảo đảm sẽ tái hôn.
Nếu sớm muộn gì cũng kế, chi bằng là Nhậm Hiểu Ngưng, ít nhất vì cảm giác tội cô sẽ đối xử với Mẫn Lạc Tuyết.
Họ chuyển nhà, đến một thành phố lời tiếng , bắt đầu cuộc sống mới.
Mẫn Lạc Tuyết lúc đó vẫn nhiều, chút ký ức mơ hồ đó dần dần phai nhạt theo thời gian, Nhậm Hiểu Ngưng cũng vì cái c.h.ế.t của chị gái mà vô cùng áy náy với đứa cháu gái , đối xử với cô còn hơn cả con gái ruột của .
Mẫn Lạc Tuyết từ nhỏ dựa dẫm bà .
Hai tình cảm .
Những quá khứ đẫm m.á.u đó ghim chặt sâu trong ký ức, chỉ khi về quê tế tổ dịp Giao thừa Thanh Minh mới thỉnh thoảng lật trang đó.
Nếu hôm nay Mẫn Lạc Tuyết rút túi phúc của Bộ Vi, lẽ cô sẽ mãi mãi sự thật.
Mẫn Hoài Dân tháo kính xuống, day day khóe mắt, trong giọng chứa đựng sự mệt mỏi nên lời.
“Là ba nhận nhầm , kẻ đầu sỏ gây tất cả bi kịch là ba, con hận ba, ba còn gì để . Mẹ con… dì nhỏ con, những năm nay bà đối xử với con như thế nào, bản con thể cảm nhận . Còn về em gái con, nó từ đầu đến cuối đều chuyện.”
Sắc mặt Mẫn Lạc Tuyết đờ đẫn.
Sự hối hận của cha giả, chỉ là thời gian trôi qua cũng sâu sắc lắm.
Còn mà cô gọi là hơn hai mươi năm nay, vẫn luôn rơi nước mắt.
Có lẽ bà thực sự hối hận, nếu sẽ đối xử với cô như .
cô vô tội bao?
Chỉ vì một câu nhận nhầm thì lập tức trở thành hòn đá cản đường cho tình yêu của họ?
Mẫn Lạc Tuyết thể tha thứ cũng thể đối mặt.
Một bên là mối thù c.h.ế.t, một bên là tình hơn hai mươi năm.
Trong lòng Mẫn Lạc Tuyết giằng xé đau khổ, cuối cùng lựa chọn rời khỏi cái nhà .
Cô xin nghỉ phép với ông chủ, về quê một chuyến, đến ngôi mộ mà cô cúng bái nhiều năm từ từ quỳ xuống.
“Mẹ ơi.”
Nước mắt trào khỏi hốc mắt, cô thành tiếng.
“Xin , ơi. Mẹ c.h.ế.t t.h.ả.m như , con ngây ngô gì, giấu giếm, nhận giặc hơn hai mươi năm. Có cảm thấy lạnh lòng, cho nên bao nhiêu năm nay đều chịu báo mộng cho con? Xin , ơi… nhưng mà nhưng mà con buồn quá, họ hại nhưng đối xử với con như khiến con ngay cả hận cũng thể hùng hồn lý sự.”