Tâm trạng của Tôn Mộng như tàu lượn siêu tốc, đến giờ vẫn thể bình tĩnh .
Dù cho thiên kim giả c.h.ế.t cũng thể bù đắp cuộc đời hơn bốn mươi năm của .
Cô trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Cha ruột của là ai?”
Việc tìm , vẫn để cô tự quyết định.
Ánh mắt Bộ Vi xuyên qua màn hình, đầy ẩn ý : “Ông sẽ đến tìm cô.”
Tôn Mộng sững , nhanh phản ứng .
Internet là kênh thông tin nhanh nhất. Hào môn, bốn mươi lăm năm, con gái, c.h.ế.t yểu lúc nhỏ.
Mấy từ khóa kết hợp với , đủ để tâm phát hiện manh mối.
Tự tìm đến cửa quả thực vẻ quá bám víu, hơn nữa hào môn thường cũng .
“Cảm ơn Đại sư.”
Cô thoát khỏi kết nối liên tiếp tặng một chuỗi pháo hoa.
Sinh viên đại học mà hào phóng như , thể thấy gia cảnh thực khá.
Có vàng ngọc đầy nhà nhưng gánh nổi mệnh phú quý.
Có dù ở trong vũng bùn cũng thể nở đóa hoa rực rỡ.
Tôn Mộng là Bắc Kinh, học đại học ở địa phương, tuần nào cũng về nhà.
Cô gọi điện báo cho là Uông Tú Cầm, quả nhiên thứ bảy khách quý đến nhà.
Hai ông bà đều gần bảy mươi, tóc bạc trắng nhưng tinh thần vẫn còn . Nhìn cách ăn mặc là cực kỳ giàu .
“Con ơi.”
Bà lão kìm , bước lên một bước nắm lấy tay Tôn, trong mắt ngấn lệ. “Hóa … hóa con mới là con gái của …”
Lời dứt, giọng nghẹn ngào.
Có lẽ là do tình m.á.u mủ ruột rà, Uông Tú Cầm thấy bà lão như trong lòng cũng dễ chịu.
“Bác ạ, chúng xuống chuyện.”
Thực bà sớm là con ruột của .
Từ nhỏ đối xử với bà nhưng điều cũng chẳng chứng minh gì, dù thì thời đại đó cũng những bậc cha trọng nam khinh nữ.
Cho dù bà nỗ lực, ưu tú đến , cũng luôn thích còn cố ý hoặc vô tình chèn ép bà, thậm chí còn cố gắng ngăn cản bà học đại học.
Trước kỳ thi đại học, còn bỏ t.h.u.ố.c ngủ cho bà.
Tiếc là ly sữa đó khiến Uông Tú Cầm sinh nghi.
Đứa trẻ bao giờ yêu thương, nhận một chút ấm áp sẽ thụ sủng nhược kinh, vô cùng cảm động.
bà chỉ cảm thấy, sự việc khác thường ắt điều mờ ám.
Ly sữa đó bà uống, ngày hôm bà dậy đúng giờ, mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc và thể tin nổi.
Thế là Uông Tú Cầm cảnh giác hơn, địa chỉ nhận giấy báo trúng tuyển đại học bà địa chỉ nhà cô giáo.
Mẹ quả nhiên cực lực phản đối bà học đại học còn gả bà đến tỉnh khác.
May mà bác gái hàng xóm bụng tiết lộ còn giúp bà bỏ trốn.
Uông Tú Cầm báo cảnh sát, lúc mới từ bỏ ý định, thời gian đó ánh mắt bà hận thể ăn tươi nuốt sống bà.
Điều khiến bà nghi ngờ về thế của là năm thứ hai đại học, dịp Tết, nửa đêm cạy cửa phòng bà.
Là em trai.
Uông Tú Cầm quả thực thể tin nổi, một trận cãi vã kịch liệt, mới lỡ miệng .
Hóa bà con ruột của bà .
Uông cũng thật, chỉ bà là nhặt về.
Bởi vì con gái ruột sinh c.h.ế.t yểu, nhặt bà, một đứa trẻ sơ sinh vứt bỏ để niềm an ủi.
Từ nhỏ chèn ép bà, chính là sợ bà lớn lên lòng bay nhảy tìm cha ruột, cho nên dùng hôn nhân để trói buộc bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-391-nhan-nhau.html.]
Lúc đó Uông Tú Cầm mới hiểu .
Mẹ nuôi lẽ cũng chột , sợ chuyện năm xưa bại lộ, một khi bà tìm cha ruột, cả nhà họ đều xong đời.
Thế là nghĩ một hạ sách, công ơn dưỡng d.ụ.c cộng thêm hôn nhân, chừng thể xóa bỏ chuyện năm xưa còn thể dựa việc nuôi dưỡng con gái của đối phương mà kiếm chút lợi lộc.
Hào môn chỉ cần lọt qua kẽ tay một chút cũng đủ cho thường ăn mấy đời.
Tiếc là sự việc bại lộ.
Uông Tú Cầm thất vọng về cha nuôi, bao giờ nữa.
Chưa đầy ba tháng, nuôi chẩn đoán mắc ung thư thực quản, cuối năm cha nuôi cũng qua đời theo.
Giống như quả báo đến muộn.
Uông Tú Cầm nhớ ngày đó nuôi con gái ruột sinh c.h.ế.t yểu, lẽ chính bà cũng ngờ, lời đó thành sự thật.
Đứa trẻ đó sinh thực khỏe mạnh, khi đưa về thành phố giống như hợp thủy thổ, ăn ngon ngủ yên còn cảm sốt.
Vừa lúc đó giúp việc chăm sóc đứa trẻ nhà việc, tâm tư chút xao nhãng, lúc pha sữa cho đứa trẻ chú ý nhiệt độ, bỏng cổ họng đứa bé.
Đưa đến bệnh viện thì sốt cao dứt, gây một loạt biến chứng.
Chỉ viện ba ngày, còn nữa.
Tôn Mộng đây từng kể về một chuyện cũ nhưng chi tiết cụ thể rõ lắm, giờ bà kể , quả thực kinh hồn bạt vía.
May mà thông minh lanh lợi, nếu sớm mụ đàn bà độc ác đó hại c.h.ế.t .
Cô từng gặp gọi là bà ngoại , tự nhiên bao nhiêu tình cảm mà nay càng chỉ oán hận.
Đồ già khốn nạn, xa đến tận xương tủy.
Uông Tú Cầm ngược thoáng hơn, chỉ chút bâng khuâng và giác ngộ.
“Mẹ đây tuy oán hận bà nhưng cũng ơn bà nuôi khôn lớn, ngờ ngay cả điều cũng là giả.”
Bà nửa tự giễu, nửa thanh thản. “Cũng , cần vì chút tình giả dối đó mà nâng đỡ cái thứ gì nữa.”
Tôn Mộng , ‘thứ gì’ trong miệng là .
Cô đó với Bộ Vi, trong nhà họ hàng nào kỳ quặc khó chiều, quả thực là thật.
Cậu gì nhưng mạnh mẽ, cộng thêm đầu còn cha , tự nhiên ai ép bà chị hy sinh vì em trai.
Cậu thành thật.
Mẹ từ nhỏ chủ kiến, khi nghiệp đại học lập tức cùng cha khởi nghiệp.
Nể tình công ơn dưỡng dục, cho một công việc, đủ nuôi gia đình là .
Ngoài còn gì nữa.
Uông Tú Cầm cha già nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng thể gọi tiếng ‘ba ’. Dù cũng trống vắng mấy chục năm, bà việc gặp mặt thiết ngay. Do dự một lát, bà :
“Chúng vẫn nên xét nghiệm ADN .”
Mặc dù các chi tiết thời gian đều khớp, tướng mạo cũng thể , Uông Tú Cầm và họ đều nét tương đồng.
trong hào môn thị phi nhiều, bằng chứng xác thực, khó tránh khỏi ngoài đàm tiếu.
Hôm đó Uông Tú Cầm gặp em trai ruột cùng của , đó vì lo lắng cho tâm trạng của Uông Tú Cầm nên để cả nhà họ theo.
Giờ chuyện đều rõ ràng, kết quả xét nghiệm ADN thể giả, còn bất kỳ nỗi lo nào nữa.
Mẹ Uông cầm tờ kết quả giám định, thành tiếng, kéo Uông Tú Cầm đưa bà về nhà.
Uông Tú Cầm im lặng hồi lâu, :
“Chuyện năm xưa là do kẻ ác gây , trách hai , bây giờ cuộc sống của con là đứa con cha bỏ rơi, càng còn gì tiếc nuối. Sau thời gian, con sẽ đưa Mộng Mộng về thăm hai .”
Bốn mươi lăm năm, là bốn mươi lăm ngày.
Con chắn ở giữa, giống như một con hào rộng lớn.
Uông Tú Cầm vốn là tính tình quyết đoán, dứt khoát, chuyện một đống tuổi còn nhè mặt .
Thiên luân trùng phùng, nhất thiết ngập trong nước mắt mới là chân tình bộc lộ.
Thuận theo tự nhiên, bình thường mà đối đãi là .