Lúc Coca lên tiếng, đứa trẻ năm tuổi những lời kinh .
“Mẹ ơi, nếu ly hôn với ba, con theo .”
Mọi mặt đều kinh ngạc.
Bà nội đen mặt.
“Coca, cháu bậy bạ gì thế? Cái gì mà ly hôn với ly hôn, ba cháu chỉ là cãi chút thôi, bây giờ cháu về thì nữa , trẻ con trẻ cái, hiểu đừng lung tung.”
Kẹo Nhảy xổm xuống, nghiêm túc con trai. “Coca, con ba ly hôn nghĩa là gì ?”
Coca gật đầu.
“Con .”
Trong mắt đứa trẻ sự trầm và kiên định phù hợp với lứa tuổi.
“Ba và bà nội đều đối xử với , vì con mới luôn nhẫn nhịn, con chịu ấm ức, con ở bên cạnh , chỉ yêu con nhất, con cũng yêu nhất.”
Kẹo Nhảy ôm chặt con trai, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Được.”
Tình yêu và sự ấm áp khác cho thu là thu cầu , thì vứt bỏ .
Cô là gì cả.
Cô và con trai cũng thể một mái nhà.
Mẹ chồng và chồng ngờ đứa trẻ đây dùng để trói buộc cô trở thành mấu chốt thúc đẩy cô ly hôn, hai con cuối cùng cũng chút hoảng sợ.
Kẹo Nhảy còn mềm lòng nữa.
Điểm yếu của cô kiên định về phía cô , cô còn do dự gì nữa chứ?
Không ly hôn thì kiện tòa.
Thu nhập của cô cao hơn chồng cũng thời gian chăm sóc con, quan trọng nhất là bản Coca bằng lòng theo .
Quyền nuôi con gì bàn cãi.
Sau khi ly hôn, cô dùng tiền tiết kiệm mua một căn hộ ba phòng ngủ rộng rãi, chuyển trường cho con trai.
Không còn những họ hàng kỳ quặc và những chuyện phiền lòng đó nữa, cuộc sống của cô bình yên và sung túc một nữa xuất hiện ống kính với trạng thái nhất, chia sẻ những món ăn ngon và cuộc sống của với hâm mộ.
Người thứ hai rút trúng túi phúc cũng là một phụ nữ, ngoài ba mươi.
Bộ Vi thấy chị lập tức : “Chúc mừng.”
Vương Tú Linh sững . “A?”
Bộ Vi : “Năm nay ăn Tết chị sinh một cô con gái ?”
“Ồ, đúng .”
Vương Tú Linh cũng rộ lên.
“Sinh mùng một Tết, chồng ngày sinh , mỗi năm Tết đến đều là song hỷ. A đúng , Đại sư, rút trúng túi phúc của cô chuyện vui thì là gặp xui xẻo. là trường hợp trường hợp ?”
Tâm thái chị khá , trong mắt chỉ tò mò, lo lắng.
Bộ Vi cân nhắc từ ngữ. “Miễn cưỡng coi là xui xẻo , con trai chị sắp gây họa .”
Vương Tú Linh ngạc nhiên, suy nghĩ một chút :
“Con trai nghịch ngợm, bình thường yên , ngày nào cũng chạy ngoài nhưng trẻ con hiếu động cũng là chuyện bình thường, ngược cũng gây họa lớn gì. Từ khi em gái, nó ngoan hơn nhiều, ngày nào cũng sán gần em gái.”
“Chính là vì con gái chị đấy.”
Vẻ mặt Bộ Vi chút bất lực. “Ngày mai nó sẽ nhét em gái cặp sách mang học.”
Vương Tú Linh kinh ngạc.
Trên kênh bình luận là một loạt dấu chấm hỏi.
[Kỳ Tinh Âm: Gì cơ? nhầm chứ? Nhét em bé hai tháng tuổi cặp sách á????]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-380-livetream-doan-menh-tich-luy-cong-duc-edit-by-sieu-me-truyen.html.]
[Bé Cưng Cảnh Biển: Đứa trẻ suy nghĩ cũng độc đáo thật.]
[Mẹ Ngươi Tên Là Đồ Ngốc: Nên đứa trẻ tư duy bay bổng, là to gan lớn mật đây?]
[Ký ức Mùa Hoa: Nó nhét đồ chơi cặp sách còn thấy bình thường nhưng nhét em gái là thao tác gì ??? Không sợ em gái ngạt thở ?]
Vương Tú Linh cũng cảm thấy khó tin.
Chị cô con gái đang ngủ say trong nôi, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi. “Tại nó như ?”
“Vì thích, khoe khoang với bạn học.”
Lý do thật khiến Vương Tú Linh dở dở , hâm mộ cũng nhịn .
Ban đầu còn đoán đứa trẻ vì trong nhà em bé thứ hai nên tâm lý mất cân bằng, vứt em gái , dù thì chuyện như cũng ít.
Ai ngờ, thuần túy là lòng hư vinh quá lớn.
Nhất thời dở dở .
“Thằng nhóc thối .”
Vương Tú Linh nghĩ đến bộ dạng nâng niu em gái của con trai trong thời gian , đừng , chuyện thật sự thể là do nó .
Trẻ con đối với những điều mới lạ lòng hiếu kỳ lớn, chừng coi em gái nhỏ là một món đồ chơi mới lạ, chỉ khoe khoang một chút, ý thức như sẽ tiềm ẩn bao nhiêu nguy hiểm.
Vương Tú Linh suýt chút nữa nhịn ngứa tay nhưng nghĩ bây giờ vạch trần nó, nó chắc chắn sẽ nhận.
Thế là chị cứ đợi.
Con trai năm nay bảy tuổi, học kỳ hai lớp một, mỗi sáng bảy giờ mười lăm phút khỏi nhà.
Hôm nay lúc ăn sáng tốc độ của nó rõ ràng nhanh hơn bình thường.
Vương Tú Linh và ba chồng, chồng , động thanh sắc.
Mấy lớn phối hợp vệ sinh thì vệ sinh, rửa bát thì rửa bát, giày thì giày, gọi điện thoại thì gọi điện thoại.
Tiểu Đinh Đang bảy tuổi cuối cùng cũng tìm cơ hội, vội vàng lẻn phòng ngủ, với em gái uống sữa xong vẫn ngủ: “Em gái, hai hôm nay đưa em chơi, em đừng nhé.”
Em bé hai tháng tuổi chẳng gì, ngơ ngác , ngoan vô cùng.
Tiểu Đinh Đang thích chịu , cẩn thận từng li từng tí định bế em gái.
Giọng âm u của Vương Tú Linh vang lên từ phía . “Chung Trí Hạo, con lén la lén lút gì?”
Tiểu Đinh Đang Chung Trí Hạo giật một cái, lập tức giấu tay lưng, đôi mắt đảo qua đảo . “Con gì , con chỉ thăm em gái thôi, đúng, thăm em gái.”
“Thăm em gái?”
Vương Tú Linh một tiếng, ngay đó sa sầm mặt. “Con tưởng tâm tư của con ?”
Sợ dọa đến con gái, chị bước lên vài bước kéo con trai phòng khách, bà nội cũng từ trong bếp , cả hai đều Chung Trí Hạo với vẻ mặt thiện cảm.
Chung Trí Hạo trong lòng dự cảm lành. “Mẹ, con đây, sắp muộn …”
“Mẹ gọi điện xin phép cô giáo của con , hôm nay con cần học nữa.”
Giọng Vương Tú Linh chậm rãi, trong mắt ấp ủ cơn bão.
Chung Trí Hạo chút ngây .
“A?”
Vương Tú Linh thấy bộ dạng của nó là bực , trực tiếp ấn nó xuống ghế sô pha, một cái tát giáng xuống mông.
“Con giỏi lắm còn dám nghĩ đến chuyện lén nhét em gái cặp sách mang đến trường, đầu óc con úng nước , hả?”
Chung Trí Hạo còn kịp kinh ngạc theo bản năng kêu đau.
“Con , hu hu hu, bà nội cứu con.”
Bà nội cũng tức giận trừng mắt. “Phải đ.á.n.h cho một trận thật đau, nếu sẽ nhớ đời.”
Đó là đứa trẻ sơ sinh mới hai tháng tuổi, thế mà nó cũng nghĩ còn nhét cặp sách. Lỡ như ngạt thở thì ? Đói thì ? Trong trường là trẻ con, cẩn thận thương thì ?
Nhiễm vi khuẩn thì ?