Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức - Chương 347: Máu đầu ngón tay

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-18 09:11:47
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên kênh bình luận là những lời công nhận.

Cái gọi là luận điệu đổ cho nạn nhân, những kẻ lời đều là đồng lõa.

Từ xưa đến nay, cổng trinh tiết đều là xiềng xích tinh thần mà những gã đàn ông bất tài tròng lên phụ nữ.

Những gã đàn ông háo sắc vấy bẩn sự trong trắng của các cô gái nhưng ngoài cuộc ngược cảm thấy nạn nhân thật mất mặt còn kẻ gây án thì ung dung ẩn , đúng là đảo lộn trời đất.

Bộ Vi :

nhận quẻ của cô, ắt sẽ đòi công bằng cho cô. Nhà trường nếu hòa giải cho qua chuyện, chịu hợp tác điều tra, thì cần theo trình tự pháp luật nữa. Vừa để cho họ thế nào gọi là trời phạt.”

Trên kênh bình luận là một tràng tiếng reo hò.

Tội cưỡng h.i.ế.p ít khi phán nặng, tù vài năm ngoài thì lập tức là vật đổi dời nhưng nạn nhân lẽ sẽ mang theo bóng ma tâm lý cả đời.

Dựa chứ?

Như công bằng.

Ôn Nghênh lau nước mắt. “Cảm ơn Đại sư.”

Bộ Vi hỏi bát tự sinh thần của cô , đó cầm bút vẽ bùa. Lá bùa thành hình lập tức biến mất, xuất hiện mặt Ôn Nghênh.

“Dùng m.á.u đầu ngón tay giữa của cô, nhỏ chính giữa, một giọt là đủ.”

Ôn Nghênh gật đầu, trong nhà kim chỉ, cô lấy dùng cồn khử trùng, đó chích ngón giữa, một giọt m.á.u nhỏ lên Bát Quái Đồ nhỏ ở giữa lá bùa.

Một luồng ánh sáng trắng mờ ảo lóe lên tắt, m.á.u tươi với tốc độ mắt thường thể thấy lan từng nét bùa, nhanh ẩn thấy nữa.

Ôn Nghênh đến ngây .

Bộ Vi : “Tối nay cô sẽ mơ thấy kết cục của chúng.”

Ôn Nghênh đối với lời của cô là tin tưởng một trăm phần trăm, vô cùng trân trọng đặt lá bùa giấy gối.

Khoảng thời gian chịu đựng giày vò tinh thần và cả sự bắt cóc đạo đức vẻ như khó xử của các bạn cùng phòng, sớm mệt mỏi rã rời.

Bây giờ , tảng đá lớn trong lòng cũng theo đó mà rơi xuống, cô nhanh chìm giấc mộng.

Trong mơ, cô đến công trường xây dựng, ba gã đàn ông trong lúc bận rộn vẫn quên trò chuyện.

“Trời đông giá rét, đúng là lạnh thật. Cái trường rách nát , ngay cả cơm cũng bao, đúng là keo kiệt.”

“Không bao cơm thì , là còn ấm giường ? Con nhỏ ngon thật, xinh , dáng cũng chuẩn, làn da đó, chậc, đúng là non thật.”

Hai còn rộ lên, mặt mày đầy vẻ bỉ ổi khiến buồn nôn.

Ôn Nghênh siết chặt nắm đấm, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

mà, đám sinh viên đại học là dễ lừa nhất, dù cũng từng trải qua sự đời, đơn thuần lắm. Con gái đa phần mềm lòng, than khổ vài câu là lòng trắc ẩn của cô trào dâng. Tự dâng đến cửa, ngủ thì phí.”

“Còn . Chúng là do nhà trường mời đến, loại chuyện nhà trường cũng ầm lên, chỉ mong ém nhẹm . Thầy cô hiệu trưởng nắm thóp mấy cô gái nhỏ, đó chẳng là chuyện dễ như trở bàn tay ? Tiếc là bây giờ nghỉ lễ , sinh viên đại học đều về nhà ăn Tết, nếu thì, hì hì hì.”

“Còn đòi trích xuất camera giám sát nữa chứ, camera giám sát cũng chỉ cảnh cô ‘hạ đường huyết’ ngất xỉu thôi cũng may là chúng cứu cô , cô nên cảm ơn chúng mới .”

Mấy ăn ý rộ lên, biểu cảm và lời đều vô cùng càn rỡ.

Ôn Nghênh hận thể lao lên xé nát miệng của lũ súc sinh .

chuốc t.h.u.ố.c mê, lúc tỉnh thì chuyện xảy .

Nỗi sợ hãi và sự bơ vơ chiếm lĩnh lấy đại não, cô quên mất việc báo cảnh sát ngay lập tức, chỉ nghĩ đến việc mau chóng trở về ký túc xá.

Các bạn cùng phòng khi chuyện lập tức vô cùng phẫn nộ, báo cho giáo viên để giáo viên cùng đến cục cảnh sát, dù thì những đó là do nhà trường mời đến.

Ôn Nghênh chịu đựng sự sỉ nhục lớn như chỉ cảm thấy sống bằng c.h.ế.t sợ hãi ánh mắt của khác, dám một đến cục cảnh sát. Nghe lời của bạn cùng phòng, cô lập tức gật đầu lia lịa.

Ai ngờ khi trưởng phòng và giáo viên hướng dẫn tìm riêng trưởng phòng chuyện, chuyện lập tức đổi.

Họ vì chỉ tiêu bảo đảm lên thẳng nghiên cứu sinh mà bán .

Ôn Nghênh cưỡng ép bịt miệng.

Họ còn đưa một bộ lý lẽ đường đường chính chính.

“Nghênh Nghênh, chuyện nếu mà phanh phui cũng cho danh tiếng của .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-347-mau-dau-ngon-tay.html.]

, cảnh sát đến trích xuất camera giám sát chắc chắn sẽ kinh động đến nhiều , nếu đăng lên diễn đàn của trường, cả đời của coi như xong.”

“Cậu cũng ngoài lập tức chỉ trỏ chứ? Sau còn yêu đương kết hôn thế nào nữa?”

“Chuyện như thế , lúc nào phụ nữ cũng là chịu thiệt, chi bằng nuốt cơn giận xuống, chấp nhận sự bồi thường của nhà trường cũng lợi cho tương lai của . Bây giờ bao nhiêu sinh viên đại học trường thất nghiệp, nghĩ đến tương lai của . Con mà, hồ đồ một chút mới là phúc.”

“Bây giờ còn ầm ĩ lên, chỉ mấy chúng , ai điều mà ngoài bậy , cứ coi như mấy con ch.ó cắn. Chó c.ắ.n , thể nào c.ắ.n ch.ó , đúng ?”

Ôn Nghênh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băng.

hỏi: “Chẳng lẽ các ? Các miệng ? còn trở thành mục tiêu công kích sống trong những lời đàm tiếu của các , bảo hồ đồ thế nào?”

điều đó là vô dụng.

Những kẻ hưởng lợi sẽ bao giờ đồng cảm với nạn nhân.

Họ còn bước chân xã hội mà bắt đầu ăn m.á.u nỗi đau của khác .

Thật mỉa mai.

Bị bạn bè phản bội, lạ hại, thầy cô từ bỏ.

Cô đơn nơi nương tựa, cô cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

từng nghĩ đến cái c.h.ế.t.

dựa chứ?

Kẻ thủ ác vẫn sống , dựa mà cô dùng cái c.h.ế.t để che đậy tội ác cho chúng?

Không cam tâm.

Bây giờ, cô cuối cùng cũng tận mắt thấy báo ứng của chúng – một thanh thép đột nhiên rơi xuống, lập tức m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.

“Kim Bình!”

Tận mắt thấy đồng bọn còn cùng chuyện tục tĩu một thanh thép xuyên thủng lồng ngực, hai còn đều kinh hãi trợn tròn mắt, còn vẻ tự đắc và càn rỡ như lúc nãy nữa.

Kim Bình còn đưa đến bệnh viện c.h.ế.t đường .

Xảy án mạng, những công nhân còn cũng chút sợ hãi, cộng thêm thời tiết ngày càng lạnh, thấy sắp tuyết rơi lập tức tạm thời nghỉ việc.

“Kim Bình ở nhà còn vợ con nữa, cứ thế mà mất .”

Phùng Lập Quân cảm thán một câu, mặt lộ vẻ bùi ngùi.

“Đây là t.a.i n.ạ.n lao động.”

Sắc mặt Đường Lí lắm.

nhà trường chịu bồi thường còn sa thải hết chúng , nếu chúng dám gây rối sẽ kiện chúng tội cưỡng h.i.ế.p học sinh. Họ chụp nhiều ảnh của con nhỏ đó còn lấy cả ADN.”

Hiệu trưởng giữ mấy chính là họ việc công.

Không ngờ xảy tai nạn.

Phùng Lập Quân phản ứng , “phì” một tiếng. “Đồ lòng lang sói, bảo cứ dân trí thức là gian trá, một bụng mưu tính.”

dù họ cam tâm thế nào cũng chỉ thể ngậm bồ hòn ngọt.

Nếu thì sẽ tù.

Vợ con ở nhà còn đang chờ họ mang tiền về ăn Tết, bây giờ tất cả đều tan thành mây khói.

Trong điện thoại, Phùng Lập Quân nhịn cơn tức mắng vợ một trận xối xả. Đối diện truyền đến tiếng của con trẻ, gã càng tức hơn thì lập tức cúp máy luôn.

Trước mắt đột nhiên lao một con chó, c.ắ.n thẳng chân gã.

Gã đau quá, theo bản năng đá một cú nhưng giữ thăng bằng, giẫm vỏ chuối mà ai đó vứt, cả từ bậc thang lăn xuống, gáy đập xuống đất.

Không ai dám đỡ cũng ai dám gọi 120.

Sợ ăn vạ.

Cứ thế, gã c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều, ngã đường phố của một thành phố xa lạ.

Đầu ngón tay của Ôn Nghênh nóng lên, một lát lập tức tan .

Đây là kẻ thứ hai.

Loading...