Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức - Chương 345: Oan hồn nhập xác từ biệt
Cập nhật lúc: 2025-11-18 02:46:06
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Phi g.i.ế.c Trần Tục nhưng em trai và em dâu của chị thì vận may đó.
Hai vợ chồng chị ném thẳng từ cao xuống để chúng tự trải nghiệm nỗi đau đớn khi rơi lầu mà c.h.ế.t.
Trong khu chung cư xảy án mạng, đa các hộ dân đều kinh động, ít mặc đồ ngủ vây xem, hỏi thăm rốt cuộc xảy chuyện gì.
Trần Phi với Bộ Vi ở đầu dây bên :
“Đại sư, những kẻ ép c.h.ế.t còn cha , họ sống ở đây. Dù họ cũng công sinh thành dưỡng d.ụ.c với , sẽ g.i.ế.c họ nhưng cho họ một vài bài học, nếu họ sẽ tiếp tục ép buộc con gái .”
Bộ Vi gật đầu.
“Đi , chỉ cần hại vô tội là . Ta sẽ để Đoàn Đoàn và Viên Viên theo chị, xong chuyện thì đến tìm , sẽ siêu độ cho chị.”
“Cảm ơn Đại sư.”
Trần Phi cúi đầu cảm ơn cô, đó lập tức bay .
Sau khi chị c.h.ế.t, cha vẫn chịu buông tha, vì lúc chị còn sống ly hôn, họ con rể trả khoản viện phí .
Bây giờ chị vẫn đang viện, cha chị ngày nào cũng ở bệnh viện diễn vở kịch khổ tình để cho đều đứa con gái của bất hiếu đến mức nào.
Trần Phi đôi khi cũng khá khâm phục ông ngần tuổi , ngày nào cũng co ro chiếc giường xếp chật hẹp đó mà thấy cấn lưng.
Chị đến bệnh viện.
Đoàn Đoàn và Viên Viên bây giờ học cách ẩn , tò mò bên cạnh xem kịch.
Bây giờ mới hơn bảy giờ, trong phòng bệnh ai ngủ, hoặc là chơi điện thoại hoặc là xem ti vi.
Tay của Trần đang truyền dịch, miệng vẫn còn đang phàn nàn:
“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó, ngày nào cũng trốn ở nhà, tưởng nó c.h.ế.t thì tao gì nó ? Hừ, tiền ba nó bắt buộc trả, nếu tao sẽ lên báo, lên ti vi. Chẳng đều một rể là nửa đứa con trai ? Bây giờ tao bệnh , đứa con trai cũng nên đứa con gái mất sớm của tao mà báo hiếu.”
Cha của Trần tán đồng gật đầu. “ thể đến cơ quan nó gây rối nữa, công việc mà mất nó càng cớ để đưa tiền.”
Mẹ Trần bĩu môi. “Con nhỏ đó còn học bổng ? Thay vì gả cho khác, chi bằng đưa cho tao chữa bệnh.”
Cha của Trần định hùa theo, điện thoại reo lên.
Là ban quản lý của khu chung cư nơi Trần Kiến Công ở gọi đến. Đối phương hai câu, sắc mặt cha Trần đổi, suýt chút nữa thì vững.
“Ông cái gì? Cả nhà ba con trai đều rơi lầu ?”
Mẹ Trần giật lấy điện thoại. “Mày là thằng khốn nào, dám rủa con trai tao… Cái gì? Không, thể nào…”
Điện thoại rơi giường, bà “oa” một tiếng rống lên.
“Con trai của ơi, cháu trai lớn của ơi, hại c.h.ế.t , đó là cái gốc duy nhất của nhà chúng mà, trời ơi, rốt cuộc là thằng khốn nào, dám hại con trai và cháu trai của tao, tao g.i.ế.c nó…”
Bà một nửa, cả đột nhiên run lên một cái, đó ánh mắt lập tức đổi.
Mẹ Trần – , là Trần Phi mới đúng.
Chị nhập Trần, một đôi mắt đầy quỷ khí chằm chằm cha .
Cha của Trần còn kịp rõ chuyện ngắt lời, đang sốt ruột thì lập tức tóm lấy vai bà mà lắc. “Rốt cuộc là ? Kiến Công và Tiểu Tục ? Bà chứ –”
Ông đột nhiên đối diện với ánh mắt của vợ, bất chợt rùng một cái, theo bản năng lùi một bước.
“Bà…”
Trần Phi điều khiển cơ thể của , đột nhiên đập mạnh đầu tường.
Cha của Trần vội vàng xông lên ngăn cản nhưng Trần Phi đẩy mạnh đó tiếp tục đập đầu tường.
Người nhà chăm sóc bệnh nhân ở giường bên cạnh vội vàng gọi y tá đến.
Trần Phi nhắm mắt , giả vờ ngất .
Những bệnh nhân khác trong phòng bệnh lúc nãy đều thấy cuộc điện thoại của Trần, đoán rằng bà tám phần là do kích động nên mới hành vi tự hại , ngay cả cha của Trần cũng nghĩ như .
Chỉ Trần là vô cùng kinh hãi.
Cơ thể của bà do kiểm soát, trong đầu còn một giọng khác.
“Mẹ ơi, cảm giác đập vỡ đầu thế nào?”
“Trần Phi? Là mày? Mày c.h.ế.t ? Đồ con bất hiếu, dám đến dọa bà già , mau cút ngoài cho tao, nếu tao g.i.ế.c mày.”
Trần Phi khẩy. “Không là các ép c.h.ế.t ?”
Mẹ Trần nghẹn lời nhưng bà quen nắm thóp con gái, hề chút kính sợ nào đối với ma quỷ, ngược còn oai:
“Được lắm, mày mau về, bảo thằng chồng mày mang tiền đến đây cho tao, bảo con Mã Tuệ qua đây hầu hạ tao, bây giờ đang nghỉ đông, nó ở nhà rảnh rỗi cũng việc gì . Ba mày tuổi cao, chịu nổi cái tội .”
Trần Phi thật sự khâm phục độ mặt dày của .
Dày còn hơn cả tường thành.
Chị điều khiển cơ thể của Trần, đưa tay lên, “bốp” một tiếng tự tát mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-345-oan-hon-nhap-xac-tu-biet.html.]
Bác sĩ và y tá đều kinh ngạc đến ngây .
Ngay đó lập tức thấy Trần đang nhắm mắt , trái liên tục tự tát mấy chục cái, mặt đều sưng vù lên. Bác sĩ và y tá căn bản thể ngăn cản , sức của bà lớn đến kinh .
Hết cách, cuối cùng đành quyết định tiêm cho bà một liều t.h.u.ố.c an thần.
Trần Phi cuối cùng cũng tạm thời tha cho nhập cha Trần.
Cơ thể cha Trần run lên một cái, đó ngoài.
Người nhà bệnh nhân ở giường gần cửa gọi ông một tiếng, ông cứ như thấy, tiếp tục ngoài, khỏi cổng bệnh viện. Nhìn thấy trụ đá bên đường, ông lập tức lao đầu đó.
Mãi cho đến khi thấy ông , gọi 120, Trần Phi mới từ trong cơ thể ông tìm con gái.
Mã Tuệ sắp nghiệp nhưng chính của tính kế, bây giờ ngay cả cửa nhà cũng dám dấu hiệu trầm cảm nhẹ.
Lúc Trần Phi đến thì lập tức thấy cô bé đang cầm một con d.a.o nhỏ, đưa lên cổ tay.
“Tuệ Tuệ, đừng.”
Mã Tuệ hoảng hốt một lúc.
Là cô bé nhầm ?
Sao cô bé thấy giọng của ?
“Tuệ Tuệ.”
Trần Phi nghẹn ngào gọi thêm một tiếng.
Mã Tuệ lập tức đầu , thấy ở phía , cô bé hề kinh hãi, chỉ vui mừng khôn xiết.
“Mẹ ơi.”
Cô bé lập tức lao tới nhưng lao .
Trần Phi vội vàng : “Tuệ Tuệ, c.h.ế.t , chỉ là yên tâm về con nên đến từ biệt con.”
Mã Tuệ như mưa.
“Mẹ ơi, đừng , con sợ lắm…”
Trần Phi ôm con gái nhưng sợ tổn thương cô bé, đành lơ lửng tại chỗ dám động đậy.
“Tuệ Tuệ, con , . Những kẻ hại chúng , cũng để chúng trả giá. Cậu mợ con đều c.h.ế.t, tên khốn nhỏ đó cũng hủy , sẽ còn ai đến phiền cuộc sống của các con nữa. Con đừng trách ba con, vớ một gia đình như , ai cũng sợ, ông đối với là tận tình tận nghĩa. Con hãy sống thật , sẽ ở suối vàng phù hộ cho con.”
Mã Tuệ thành tiếng.
Cha của Mã thấy động tĩnh lập tức qua gõ cửa. “Tuệ Tuệ, con?”
Mã Tuệ lập tức mở cửa.
“Ba ơi, về .”
Cha của Mã ngẩng mắt thấy hồn ma của vợ, ông sững .
“Vợ ơi?”
Trần Phi ông cũng chút đau buồn. “Ông Mã, hãy chăm sóc con gái thật , đừng để nó chịu ấm ức nữa.”
Hốc mắt của cha Mã chút đỏ hoe, ông gật đầu tự trách : “Vợ ơi, xin , nên những lời khốn nạn đó, đều là hại c.h.ế.t bà.”
Trần Phi lắc đầu.
“Bao nhiêu năm qua là liên lụy đến ông. Lỗi là do dứt khoát, sớm cắt đứt quan hệ với họ, liên lụy đến ông và Tuệ Tuệ dị nghị. ông bảo vệ con gái nên mới đòi ly hôn với , bao giờ trách ông. chỉ là chịu đủ nên mới lựa chọn tự sát để kết thúc tất cả. Ông là một , gả cho ông bao giờ hối hận.”
Cha của Mã nghẹn ngào, nên lời.
Vợ chồng hai mươi mấy năm, ông nỡ ly hôn chứ? nhà họ Trần quá đáng quá, đúng là là đang ép họ đường cùng.
Ông mới nghĩ, là ly hôn .
Người nhà họ Trần dù mặt dày đến cũng thể dùng đạo đức và pháp luật để trói buộc ông, con rể cũ . Con gái còn , vợ cũng còn nguồn thu nhập.
Bệnh của bà cụ cũng kéo dài bao lâu, đến lúc đó Trần Kiến Công thể bỏ tiền chữa bệnh cho ruột.
Qua ải , ông sẽ tái hôn với Trần Phi.
Chỉ là ngờ, chuyện trở thành cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t Trần Phi.
Trần Phi trong lòng ông đang nghĩ gì, chút bâng khuâng thở dài một tiếng.
“Người c.h.ế.t thể sống , lúc còn sống con rối cho họ mấy chục năm, c.h.ế.t đối với ngược là một sự giải thoát. May mà Tuệ Tuệ lớn , cũng thể yên tâm phần nào. Tuệ Tuệ, con , nhớ thời gian thì về thăm ba con nhiều hơn. Mẹ , hai cha con con sống thật , sẽ chúc phúc cho hai .”
Mã Tuệ như mưa.
“Mẹ ơi, con nỡ xa hu hu…”
Trong mắt Trần Phi ngấn lệ, chị cố nén sự nỡ, .
“Tạm biệt.”
Nói xong câu , chị lập tức biến mất.