Lúc mất, An Nam Nguyệt chuyện , tiếc là lúc đó cô bé còn quá nhỏ, thể gì . Bây giờ trở thành ma, cuối cùng cũng thể và bản đòi công bằng.
Gia đình của cha An sống trong thành phố, mở một siêu thị nhỏ trong khu chung cư, tiện thể gửi cả chuyển phát nhanh, điều kiện kinh tế cũng tệ.
Lúc An Nam Nguyệt đến, thấy ông đang bận rộn tìm đồ chuyển phát nhanh, vợ của ông đang quầy thu ngân tính tiền.
An Nam Nguyệt chằm chằm phụ nữ đó, chuyện lúc nhỏ ngược đãi, vu oan như thể mới chỉ là ngày hôm qua.
Cô bé bay qua.
Tôn Tư Ân mới tính tiền xong cho vị khách cuối cùng, cầm điện thoại lên bắt đầu mua sắm thấy màn hình đột nhiên xuất hiện một gương mặt.
Ban đầu cô còn tưởng là ảnh sẵn trong điện thoại, để ý nhưng giây tiếp theo, màn hình mở miệng.
“Mẹ ơi.”
Là giọng của một bé gái.
Tôn Tư Ân giật một cái, lập tức ném điện thoại .
Hai đàn ông cầm đồ chuyển phát nhanh ngang qua, kỳ lạ liếc một cái.
Tôn Tư Ân vỗ vỗ ngực, nhặt điện thoại, dùng vân tay mở khóa.
Màn hình bình thường trở .
Cô thở phào nhẹ nhõm, lẽ chỉ là video sẵn trong điện thoại.
Vừa định mở ứng dụng mua sắm, màn hình một nữa biến thành gương mặt .
“Mẹ ơi, nhớ con ?”
Tôn Tư Ân hét lên một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
Những khác trong siêu thị đều qua, bao gồm cả cha của An.
“Sao ?”
Tôn Tư Ân kinh hồn định, chỉ chiếc điện thoại đất, lắp bắp : “Trong điện thoại …”
Có cái gì?
Giữa ban ngày ban mặt thể nào gặp ma ?
Cha của An tới, nhặt điện thoại lên xem thử. “Tấm dán cường lực vỡ , , em lên mạng mua cái khác là .”
“Anh thấy ?!”
Tôn Tư Ân kinh ngạc.
Cha của An càng kỳ lạ hơn. “Nhìn thấy cái gì?”
Tôn Tư Ân cố gắng nhớ cảnh tượng lúc nãy.
Đứa trẻ đó, cảm thấy chút quen thuộc.
bây giờ, màn hình bình thường .
Bên trong đang thúc giục. “Ông chủ, đồ chuyển phát nhanh của .”
Cha của An “ừ” một tiếng, trả điện thoại cho Tôn Tư Ân. “Anh việc đây.”
Tôn Tư Ân gọi ông nhưng nên gì.
Suốt mười phút tiếp theo, cô bé xuất hiện nữa.
Mãi cho đến khi trong siêu thị còn ai.
Cha của An rót một cốc nước nóng tới. “Nếu em mệt thì về nhà nghỉ ngơi , gần đây thời tiết lạnh, trong tiệm cũng đông, và ba ở đây, lo .”
Tôn Tư Ân vẫn luôn nắm giữ kinh tế trong nhà, sợ chồng giấu quỹ đen, gần như ngày nào cũng ở tiệm canh chừng.
Hình ảnh lúc nãy khiến trong lòng cô chút bất an, do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
“Được.”
Cô cầm điện thoại khỏi siêu thị, mới xuống lầu, điện thoại rung lên.
“Mẹ ơi.”
Gương mặt đột nhiên từ trong màn hình thò đầu , đối mặt với cô , ngọt ngào nhưng mở miệng suýt chút nữa thì tiễn Tôn Tư Ân luôn.
“Mẹ ơi, trong phòng chứa đồ tối quá, Nguyệt Nguyệt sợ lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-330.html.]
“Bốp –”
Chiếc điện thoại thứ hai rơi xuống đất, hỏng .
Tôn Tư Ân mắt tối sầm thì lập tức ngất .
Lúc tỉnh nữa là ở bệnh viện.
An Trạch Hưng đẩy cửa bước . “Vợ ơi, em cuối cùng cũng tỉnh .”
Trong đầu Tôn Tư Ân một khoảnh khắc trống rỗng.
“Em ?”
“Lúc nãy em ngất xỉu, bác sĩ chút hạ đường huyết.”
An Trạch Hưng đưa cốc nước nóng cho cô . “Sau vẫn ăn sáng, may mà là ở trong khu chung cư, lỡ như ngất ở bên ngoài thì .”
Dù thì thời buổi ai cũng sợ ăn vạ.
Tôn Tư Ân xong nửa câu đầu vui.
“Ngoài khu chung cư của chúng mấy quán ăn sáng, về về cũng chỉ mười phút, cứ nhất quyết sáng sớm tự xay sữa đậu nành, rán quẩy, ồn ào chịu , cố tình cho em ngủ ngon. Bà động tác còn chậm, đợi em thức dậy vẫn còn đang từ từ hấp bánh bao, tức cũng no còn ăn gì nữa?”
Nhắc đến chồng là cô phàn nàn ngớt. “Còn nữa em với bà bao nhiêu , trong nhà máy giặt, bà cứ tốn nước tốn điện, nhất quyết đòi giặt tay.
Phơi quần áo xong, ban công là nước, bà –”
Gương mặt của An Nam Nguyệt đột nhiên xuất hiện mắt.
Tiếng của Tôn Tư Ân ngừng bặt, đó đồng tử giãn , phát một tiếng hét chói tai.
Cùng lúc đó, ký ức khi hôn mê cũng thức tỉnh.
Cô trợn mắt ngất .
giấc mơ cũng tha cho cô .
“Mẹ ơi.”
Lần An Nam Nguyệt hiện nguyên hình mặt cô , hơn nữa còn là bộ dạng khi c.h.ế.t, mặt mày đẫm máu, ướt sũng, sống sờ sờ một con thủy quỷ.
Tôn Tư Ân ngã mềm đất.
“Mày, mày là An Nam Nguyệt?”
Bảy năm trôi qua, Tôn Tư Ân sớm quên mất đứa con riêng , ba tuổi và mười tuổi cũng chút khác biệt.
hai chữ ‘ ơi’ và ‘phòng chứa đồ’ vẫn khiến cô từ trong ký ức xa xôi lôi đứa trẻ tội nghiệp lúc đầu.
An Nam Nguyệt toe toét với cô .
“Mẹ cuối cùng cũng nhớ con .”
Tóc cô bé vẫn còn đang nhỏ nước, mặt mày trắng bệch, tương phản với máu, vô cùng rùng rợn.
Tôn Tư Ân hai tay chống đất, nuốt nước bọt. “Mày, mày biến thành bộ dạng ? Không bà nội mày đưa mày ? Nghe điều kiện của gia đình đó mà.”
An Nam Nguyệt thu nụ , trả lời câu hỏi mà âm u : “Mẹ ơi, em trai giữ ?”
Tôn Tư Ân lập tức nhớ chuyện đây, mặt thoáng qua vẻ chột .
“Giữ, giữ . Cái đó, Nguyệt Nguyệt, lúc đó con còn nhỏ, trách con. Sau đó cũng ba con nhưng bà nội con tính tình cố chấp, chúng cũng hết cách.”
Bộ dạng của An Nam Nguyệt, cộng thêm chuyện xảy khi hôn mê, Tôn Tư Ân khẳng định, thấy hồn ma của An Nam Nguyệt.
An Nam Nguyệt ba tuổi thì mặc cho cô bắt nạt nhưng ma quỷ thể đòi mạng .
Đặc biệt là An Nam Nguyệt rõ ràng vẫn còn nhớ chuyện đây, điều khiến trong lòng Tôn Tư Ân khỏi hoảng sợ.
An Nam Nguyệt nghiêng đầu, vầng trán đập vỡ m.á.u chảy ròng ròng, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ ngây thơ.
“Con sẽ nhẫn tâm hại đứa con nhỏ của mà, tiếc là con , cho nên các đều bắt nạt con.”
Trong lòng Tôn Tư Ân “lộp bộp” một tiếng. “Nguyệt Nguyệt, con …”
An Nam Nguyệt đột nhiên đầu tách rời, cái đầu xuất hiện mặt cô , trong hốc mắt m.á.u chảy như suối.
Tiếng hét kinh hãi của Tôn Tư Ân còn kịp thốt An Nam Nguyệt bóp cổ, nhấc bổng cả lên.
“Mẹ ơi, cảm giác ngạt thở ?”
An Nam Nguyệt dùng giọng non nớt những lời kinh khủng. “Con chính là ngạt thở nước mà c.h.ế.t.”