Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức - Chương 329:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:41:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Trác Anh cuối cùng vẫn , lúc đó liền đòi xuất viện, cuối cùng bác sĩ đành tiêm cho bà một liều t.h.u.ố.c an thần mới khiến bà yên tĩnh .

Mãi cho đến ngày Hách Chấn Học an táng, bà mới con trai đỡ đến tham dự tang lễ.

Sau khi trở về nhà, bà liền ôm chiếc bình giữ nhiệt đó, thỉnh thoảng đột nhiên mất kiểm soát, bắt đầu nức nở.

Lúc Hách Chấn Học đến, bà đang ôm di ảnh của . “Là do em , nếu em uống canh cá, về nhà cũng sẽ lên chuyến xe buýt đó… Em đáng c.h.ế.t.”

Bà giơ tay lên tự tát mặt .

“Mẹ.”

Cậu con trai mới xuống lầu vứt rác, trở về thấy bà đang điên cuồng tự tát , vội vàng lao tới ôm lấy bà.

“Mẹ, đừng như , đây chỉ là t.a.i n.ạ.n thôi…”

Vương Trác Anh đến xé lòng. “Không là t.a.i n.ạ.n là nhân họa là nhân họa! Đều tại ham ăn, ở bệnh viện mấy ngày thôi mà còn õng ẹo, nhất quyết đòi về nhà canh cá cho bằng .

Bên cạnh bệnh viện nhiều nhà hàng như , tại cứ nhất quyết uống canh do chính tay nấu chứ? Là hại c.h.ế.t ba con là hại c.h.ế.t , đáng c.h.ế.t, đáng c.h.ế.t –”

“Trác Anh.”

Ngay lúc con trai gần như giữ nổi bà nữa, đột nhiên thấy giọng quen thuộc, ngỡ ngàng đầu .

“Ba?”

Tiếng của Vương Trác Anh ngừng bặt, thể tin nổi chồng đang lơ lửng mắt, đôi môi run rẩy, gì đó nhưng cổ họng như nghẹn , một chữ cũng nên lời.

Hách Chấn Học xổm xuống, nắm lấy tay bà.

“Trác Anh, của em.”

Bàn tay lạnh như băng nhưng là cảm giác quen thuộc.

Nước mắt của Vương Trác Anh một nữa rơi xuống. “Chấn Học, thật sự là ? Em đang mơ ? Hay là ảo giác?”

Cậu con trai vẻ mặt kích động. “Mẹ, là mơ , thật sự là ba đó, ba về .”

Bộ Vi dựa chiếc tủ ngăn giữa phòng khách và phòng ăn, lên tiếng phiền.

Vương Trác Anh xác định thật sự là chồng về, kinh ngạc vui mừng tự trách. “Xin , hôm đó em nên bảo về nhà…”

Ánh mắt Hách Chấn Học dịu dàng. “Dạ dày của em mới phẫu thuật xong, thể ăn uống qua loa . Nếu đổi giường bệnh, em cũng sẽ chăm sóc như , ?”

Vương Trác Anh nên lời, chỉ ngừng rơi lệ.

Sự hối tiếc lớn nhất đời chẳng qua cũng chỉ là ba chữ.

Sớm thế.

Sớm thế duyên phận của chúng ngắn ngủi như , thà nhịn đói một bữa cũng còn hơn là âm dương cách biệt.

Sớm thế t.a.i n.ạ.n sẽ ập đến, đợi chuyến xe .

Sớm thế…

đời sớm thế cũng nếu như, chỉ kết quả.

Đến khi thời gian hết, Bộ Vi liền đưa Hách Chấn Học rời , thấy tâm trạng ông , cô liền :

xem tướng mạo của con trai ông là một đứa trẻ hiếu thảo hiểu chuyện, thành tích học tập cũng . Cậu sẽ thi đỗ trường đại học trọng điểm, tìm một công việc tồi. Hơn nữa từ cung Phu Thê của , sẽ kết hôn năm hai mươi bốn tuổi, hai năm khi kết hôn sẽ đứa con gái đầu lòng. Quãng đời còn về cơ bản sóng gió gì lớn.”

Lúc Hách Chấn Học mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn Đại sư, chỉ cần chúng nó sống yên tâm .”

Trong chín , t.h.ả.m nhất là một cô bé.

Cô bé tên là An Nam Nguyệt, mới mười tuổi.

Ba tuổi thì bà nội đ.á.n.h c.h.ế.t, ba giấy bãi nại.

Chưa đầy ba tháng, cha cưới kế.

Mẹ kế em trai nhỏ cố ý ngã vu oan cho cô bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-329.html.]

Cô bé nhốt trong phòng chứa đồ, suýt chút nữa thì c.h.ế.t đói.

Bà nội thể nuôi cô bé ba năm thì lập tức đem cô bé cho , nhận lấy ba mươi nghìn tệ.

Điều kiện gia đình của cha nuôi cũng khá, ban đầu đối xử với cô bé cũng , cho cô bé phòng riêng, mua quần áo mới cho cô bé, cho cô bé học.

những ngày tháng đó bao lâu, nuôi thai.

Cô bé trở thành kẻ ghét bỏ.

Hôm đó cô bé trộm cha nuôi bàn bạc đưa cô bé đến viện phúc lợi, trong lòng sợ hãi thì lập tức chạy trốn ngoài.

Nhìn dòng xe cộ như nước đường nên về .

Cô bé nghĩ đến .

cô bé sớm quên mất đường về nhà, càng quên mất chôn ở .

Cô bé hoảng hốt, theo dòng lên xe buýt, thậm chí còn chiếc xe sẽ về .

Lúc chiếc xe buýt rơi xuống sông, cô bé là bình tĩnh nhất.

Cô bé thấy .

Nhân gian quá khổ, đến đón cô bé .

Cho nên cô bé chỉ một nguyện vọng –

“Chị ơi, em thăm một nữa.”

“Được.”

Mẹ của An là gả xa, sớm còn qua với nhà đẻ. Bà chồng đ.á.n.h c.h.ế.t, thể thấy địa vị trong nhà.

Vì để tiết kiệm tiền, gã chồng căn bản mua đất nghĩa trang cho bà mà đưa thẳng về quê chôn cất.

Bộ Vi tìm thấy ngôi mộ đó, xung quanh là cỏ dại, thể thấy lâu ai đến viếng mộ.

An Nam Nguyệt bay qua, vạch đám cỏ , dùng tay vuốt ve những chữ đó.

“Mẹ ơi.”

Cô bé khẽ lẩm bẩm, đó dựa , áp mặt lên tấm bia lạnh như băng như thể vẫn còn thể cảm nhận ấm của .

“Mẹ ơi, Nguyệt Nguyệt nhớ lắm. Nguyệt Nguyệt sắp gặp , Nguyệt Nguyệt vui lắm.”

Một cơn gió thổi qua như thể là lời hồi đáp của .

An Nam Nguyệt sụt sịt mũi, đón lấy cơn gió, dang rộng hai tay.

Cách một tầng hư , cô bé một nữa ôm lòng, bên tai là giọng dịu dàng của . “Nguyệt Nguyệt, ở đây, đừng sợ.”

Nguyệt Nguyệt sợ.

An Nam Nguyệt nhếch miệng, .

Trước khi , Bộ Vi hỏi cô bé: “Có thăm cha của em ?”

An Nam Nguyệt lắc đầu.

“Sau khi ba tuổi, em còn cha nữa .”

Bộ Vi cô bé hiểu lầm ý thì lập tức thẳng:

“Bà nội của em vẫn còn sống, buôn bán là phạm pháp, hơn nữa bà còn g.i.ế.c của em, cha em cũng là đồng lõa, bao gồm cả kế và em trai của em, họ đều là những chuyện.”

An Nam Nguyệt tiêu hóa mất nửa phút, chút chắc chắn : “Chị ơi, ý của chị là em thể báo thù ?”

Bộ Vi :

“Mẹ của em là nạn nhân trực tiếp, tiếc là bà thể trở thành lệ quỷ, nếu thể trực tiếp tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù. Bà nội của em tội nghiệt sâu nặng nhưng bà gánh mạng của em, em thể trực tiếp g.i.ế.c bà , thể dùng cách khác một cách thích hợp.”

An Nam Nguyệt thông minh, lập tức hiểu .

Cô bé nuốt nước bọt, thăm dò: “Vậy em thể dọa họ một chút ạ?”

Bộ Vi gật đầu. “Đương nhiên là .”

Loading...