“Nơi đó quả thực chút kỳ quái kỳ quái, cứ đến tối âm u, ngủ liền sẽ thấy hát. Có mơ, thấy mấy mặc trang phục hát, sân khấu biểu diễn. Cảnh tượng đó chân thực như thật sự xảy . Ngày hôm liền phát sốt, dám tiếp tục để đội ngũ thi công tiếp tục khởi công. Làm nghề của chúng , đều tin phong thủy, ba liên tục tìm mấy vị thầy phong thủy, một vị đại sư nổi tiếng trong ngành , oan hồn mắc kẹt ở đây. ông thể siêu độ, bảo tìm cao tay hơn. liền nghĩ đến phòng livestream của cô thử, ngờ thật sự rút trúng túi phúc.”
Người hâm mộ bây giờ đối với các sự kiện tâm linh vô cùng kinh nghiệm, những lời là địa phược linh.
Lại còn sân khấu hát kịch, thì ít nhất cũng là thời Dân quốc.
Bộ Vi : “Nếu họ hại ai thì là ác quỷ, ngày mốt sẽ qua đó một chuyến.”
Đoàn Khánh Hữu ngày mai cô giúp những c.h.ế.t trong vụ t.a.i n.ạ.n xe buýt ma từ biệt gia đình thì lập tức cảm kích gật đầu. “Cảm ơn Đại sư.”
Mặc dù vụ t.a.i n.ạ.n xe cộ là do Hồ Thiệu Huy gây nhưng là cầu quẻ nên Bộ Vi vẫn đưa về nhà đầu tiên. Cha mất sớm, bình thường đều là ở nhà giúp trông con.
Cô con gái sáu tuổi còn kịp thoát khỏi nỗi đau mất tin cha cũng còn nữa.
Đứa trẻ còn nhỏ cách kiềm chế của lớn, chỉ nước mắt vô tận và những tiếng gọi mãi mãi hồi đáp.
Mà cha cũng dần già yếu, vì cái c.h.ế.t của con trai mà đau đớn khôn xiết như thể già mười tuổi.
Sáng sớm, của Hồ chợ mua rau.
Hồn thể của Hồ Thiệu Huy xuyên tường mà , thấy con gái đang dựa ghế sô pha, ôm khung ảnh rơi nước mắt.
“Tiểu Duyệt.”
Hồ Phương Duyệt thấy giọng quen thuộc, ngẩng đầu qua, lập tức trợn tròn mắt. “Ba ơi.”
Cô bé đặt khung ảnh xuống, lập tức chạy qua. “Ba ơi!”
lao , ngã thẳng xuống đất.
Bộ Vi đỡ cô bé dậy.
Hồ Phương Duyệt ngơ ngác cô, tưởng rằng gặp tiên nữ.
“Tiểu Duyệt.”
Hồ Thiệu Huy lướt qua, ánh mắt vội vã. “Ngã ở ? Có đau ?”
Hồ Phương Duyệt một nữa thấy , nước mắt tuôn rơi.
“Ba ơi.”
Cô bé định lao tới nhưng Bộ Vi ngăn . “Ba con mất , đây chỉ là hồn ma của ba con thôi. Ông yên tâm về con nên cố tình đến để từ biệt con.”
Miệng Hồ Phương Duyệt há , càng dữ dội hơn.
“Ba ơi, ba đừng , , Tiểu Duyệt thể ba nữa, hu hu hu…”
Đoàn Đoàn và Viên Viên ở trong túi gấm của Bộ Vi cũng theo. Có lẽ là vì tâm trí của chúng như trẻ con nên càng thể đồng cảm hơn với nỗi đau và sự bất lực của Hồ Phương Duyệt lúc .
Hồ Thiệu Huy mặt mày đau khổ con gái.
“Tiểu Duyệt, xin con, đều là do ba . Ba sai, hại c.h.ế.t cũng hại c.h.ế.t khác. Sau con ngoan ngoãn lời bà nội, ba đoàn tụ với , ba sẽ ở trời phù hộ cho con.”
Hồ Phương Duyệt lắc đầu, chịu chấp nhận sự thật .
Cô bé đột nhiên chạy phòng của , lúc tay cầm thêm một chiếc ví. “Đây là chú cảnh sát đưa cho con, bên trong ảnh của .”
Hồ Thiệu Huy chiếc ví của , cảm xúc một nữa mất kiểm soát, ôm mặt nức nở.
Chiếc ví một công nhân vệ sinh tìm thấy trong một thùng rác gần ngân hàng.
Kẻ móc túi chỉ cần tiền, thanh niên bây giờ ngoài ít khi mang theo tiền mặt, đều là thanh toán bằng điện thoại. Trong ví của Hồ Thiệu Huy tổng cộng cũng mấy trăm tệ nhưng một tấm thẻ ngân hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-327.html.]
Đối phương lẽ là thử xem thể mò mật khẩu từ chứng minh thư , cuối cùng phát hiện thất bại liền tiện tay vứt chiếc ví .
Vừa công nhân vệ sinh dọn rác tìm thấy thì lập tức báo cảnh sát.
Ngoài tiền mặt , mất bất cứ thứ gì, bao gồm cả tấm ảnh gây bi kịch.
Hồ Thiệu Huy hối hận vô cùng.
Nếu lý trí hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, đợi khi xuống xe tìm, hoặc là lời tài xế báo cảnh sát , chiếc ví thể tìm về .
vì sếp mắng trút hết cảm xúc tiêu cực lên lạ, dẫn đến một vụ t.a.i n.ạ.n xe cộ t.h.ả.m khốc.
Anh c.h.ế.t đáng tiếc nhưng hại c.h.ế.t bao nhiêu xa lạ vô tội.
Hồ Phương Duyệt lau nước mắt một nữa thăm dò chạm ba.
Bộ Vi búng tay một cái.
Hồ Phương Duyệt nắm tay ba, vô cùng vui mừng. “Ba ơi.”
Hồ Thiệu Huy cảm nhận ấm của con gái, xổm xuống, ôm chặt lấy cô bé.
“Tiểu Duyệt, ba xin con, ba là tội nhân. Bây giờ, ba chuộc tội . Con chỉ cần nhớ, ba mãi mãi yêu con.”
Hồ Phương Duyệt ôm chịu buông tay. “Ba ơi, ba đừng hu hu hu…”
lúc , cửa lớn mở từ bên ngoài.
Mẹ của Hồ chợ về.
Bộ Vi lập tức ẩn .
“Mẹ.”
Ngón tay của Hồ thả lỏng, chiếc túi rơi xuống đất. Bà run rẩy tới, cố gắng mở to mắt. “Thiệu Huy? Con, con về ?”
Hồ Thiệu Huy gật đầu. “Vâng, con về .”
Mẹ của Hồ đột nhiên bật nức nở, ôm chầm lấy .
“Con trai của , con nhẫn tâm như , tuổi còn trẻ mà để tóc bạc tiễn tóc xanh… Con bảo sống thế nào? Sống thế nào đây!”
Hồ Thiệu Huy nhắm mắt , ngàn vạn lời nghẹn trong cổ họng nhưng bắt đầu từ .
Mẹ của Hồ đau đớn khôn xiết, ôm con trai chịu buông tay, nước mắt từ những nếp nhăn nơi khóe mắt bà rơi xuống, mỗi một giọt đều là sự tưởng nhớ và nỡ của đối với con trai.
“Tiểu Duyệt còn nhỏ như , con nỡ lòng chứ. Đứa con mà một tay nuôi nấng khôn lớn, một đứa trẻ khỏe mạnh, cứ thế mà , con trai của …”
Những bi hoan ly hợp của nhân gian đều là lẽ thường, chỉ trong cuộc là đau đớn nhất.
Bộ Vi cụp mắt xuống, nhớ ngày sư phụ phi thăng.
Đó là đầu tiên cô trải qua sự sinh ly.
Mặc dù , sư phụ là lên thượng giới thần tiên nhưng cô vẫn đau lòng.
Vì cô khi nào mới thể gặp sư phụ.
Giới tu tiên bao nhiêu đại năng nhưng thật sự thể phi thăng vô cùng ít ỏi. Có lẽ một ngày nào đó chống đỡ nổi lôi kiếp, cứ thế mà hồn bay phách tán, chính là tử biệt.
Sau các sư sư tỷ lượt phi thăng, tuổi của cô cũng theo đó mà lớn lên, tâm trí dần dần trưởng thành, phi thăng trở thành mục tiêu mà cô bắt buộc thành.
Cô đoàn tụ cùng họ.
Cô thêm sự biệt ly nào nữa.