Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 65
Cập nhật lúc: 2025-03-03 10:15:16
Lượt xem: 8
Nói rồi, anh ta nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.
Khoảnh khắc khi huyết ảnh sắp tự bạo, anh đã cảm nhận được tử thần đang đến rất gần. Nhưng kỳ lạ thay, sâu trong lòng, anh lại có cảm giác con huyết ảnh kia vốn không thực sự muốn g.i.ế.c họ.
Nó chỉ đang... trêu đùa?
Muốn dạy họ một bài học sao?
Anh nghĩ nhiều rồi ư?
Nhưng nếu vậy, con quỷ m.á.u xanh đâu?
Cùng lúc đó, cách bọn họ không xa, quỷ m.á.u xanh đang đứng cạnh Cố Ninh, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng quan sát bốn người đang trọng thương thảm hại.
Một lát sau, nó nhịn không được mà cảm thán:
"Bà cô à, màn kịch của cô đỉnh thật đấy."
Giọng nói mang theo chút âm dương quái khí, chỉ đủ để Cố Ninh nghe thấy.
"Thế à?"
Cố Ninh vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, giọng điệu thản nhiên như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
"Nếu ban nãy cô không kịp thời dừng tay, thì bây giờ bọn họ đã nổ tan xác pháo rồi."
Quỷ m.á.u xanh – Tề Lâm – cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô ta vốn đã biết thực lực của Cố Ninh rất mạnh. Nhưng mạnh đến mức khiến cô ta từ tận đáy lòng cũng thấy sợ hãi... thì hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/65.html.]
"Ý tưởng bột phát thôi. Nếu cứ đứng không nửa tiếng thì chán lắm."
Cố Ninh cất điện thoại đi, ánh mắt khẽ đảo qua phía An Lê.
Lúc này, An Lê đang đứng cách đó không xa, mở thiên nhãn quan sát Thẩm Minh Vũ.
Cố Ninh nhếch môi, lẩm bẩm một câu rất nhỏ, như đang tự nói với chính mình:
"Aiz, tiếc thật đấy..."
Cố Ninh thu lại ánh mắt, lấy điện thoại ra xem giờ. Hay lắm, cô canh chuẩn thật, vừa khéo bây giờ đúng không giờ.
Không chậm trễ, cô nhẹ nhàng thu Tề Lâm cùng oan hồn của các cô gái kia vào vòng ngọc. Còn về nhóm Thẩm Minh Vũ và An Lê, trong đó có hai người mang Thiên Vận khí, cô không muốn dây dưa quá nhiều. Nếu không… cái tên ranh con kia chắc chắn sẽ lần theo dấu vết mà tìm đến đây mất.
Nghĩ vậy, Cố Ninh tranh thủ lúc luồng sương đen vẫn chưa tan, lặng lẽ tiến về phía cửa tiệm lẩu. Ngón tay thon dài vươn ra, nhẹ nhàng đẩy một cái—cánh cửa liền bật mở.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ quỷ vực lập tức biến mất, sương đen cũng dần tan đi.
Cố Ninh nhanh chóng lùi về góc ban nãy, làm như chưa từng rời đi.
"Quỷ vực này biến mất rồi sao?"
Đám người Thẩm Minh Vũ đang điều tức, vừa khôi phục được chút sức lực đã nhận ra sự thay đổi.
"Huyết ảnh kia không đơn giản chút nào, có thể khiến cả bốn chúng ta trọng thương thế này…" Bạch Nguyệt thở hắt ra, giọng vẫn còn chút kinh ngạc lẫn sợ hãi. "May mà cũng trừ được rồi."
Lần đầu tiên trong đời, cô ta gặp phải một con quỷ khó đối phó đến mức này. Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt vô thức liếc về phía Thẩm Minh Vũ, chỉ thấy anh ta đang cúi đầu trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhìn dáng vẻ anh ta như vậy, lòng cô ta bỗng nhiên có chút rối loạn, khuôn mặt cũng bất giác hơi đỏ lên.
"Ra ngoài được rồi! Ra ngoài được rồi!"