Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 64
Cập nhật lúc: 2025-03-03 10:13:56
Lượt xem: 19
Dường như cảm nhận được điều gì đó, huyết ảnh đột nhiên cong khóe môi, nở một nụ cười quỷ dị.
Ngay khoảnh khắc ấy, quỷ vực bỗng tối sầm lại!
Sương đen từ bốn phương cuồn cuộn kéo tới, bao trùm lấy tất cả mọi người.
Tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi, không ai dám manh động.
Lục Thần nhanh mắt lẹ tay, lập tức vươn tay kéo lấy An Lê, giữ chặt cô bên cạnh mình khi bóng tối nuốt trọn cả không gian.
Lần này, An Lê không còn đẩy Lục Thần ra như trước nữa. Ở một nơi tối đen đến mức giơ tay cũng không thấy được năm ngón như thế này, có thêm một người bên cạnh vẫn tốt hơn. Dù tên kia có là đồ đần đi chăng nữa, cô cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Chợt, cô nhớ ra Cố Ninh cũng đứng cách mình không xa. Định gọi một tiếng, nhưng chưa kịp mở miệng, cô đã nghe thấy một tiếng cười khẽ, mơ hồ như có như không.
"Cô đang tìm tôi à? An Lê~"
An Lê giật mình. Nhưng khi nhận ra giọng nói quen thuộc kia, cô mới cẩn thận dò hỏi:
"Là cô sao, Cố Ninh?"
"Ừ, tôi đây."
Giọng nói vẫn bình thản như mọi khi. Trong bóng tối, Cố Ninh lặng lẽ ve vuốt chiếc vòng ngọc trên cổ tay, động tác mềm mại như đang an ủi thứ gì đó. Nhưng trong khung cảnh âm u này, trông cô lại có chút đáng sợ.
"Không sao chứ?" An Lê quan tâm hỏi.
"Tôi không sao. Chỉ là..." Cố Ninh khẽ ngừng lại một chút, rồi lạnh nhạt nói, "Tôi cảm thấy bên phía Thẩm Minh Vũ không ổn lắm."
An Lê không thể nhìn rõ sắc mặt của cô trong bóng tối, nhưng giọng điệu kia... có vẻ như đang chế giễu ai đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/64.html.]
Nghĩ một lát, cô quyết định không phí thời gian suy đoán nữa. Ngay lập tức, cô mở thiên nhãn, nhìn về phía Thẩm Minh Vũ.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi hít một hơi lạnh.
Huyết ảnh đã biến mất. Còn bốn người Thẩm Minh Vũ, ai nấy đều mình đầy máu, ôm n.g.ự.c như thể vừa chịu trọng thương nghiêm trọng.
"Quái thật... Rốt cuộc thứ đó là gì mà khó giải quyết đến mức này? Nó lại có thể phá vỡ Kết Giới Tru Sát của chúng ta sao? Đây là kết giới mà ngay cả Quỷ Vương cũng không thể phá nổi!"
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Quý Nhiên nhíu chặt mày, cảm giác bất an dâng trào trong lòng. Cơ thể anh ta nồng nặc mùi m.á.u tươi, vết tích còn sót lại sau khi huyết ảnh tự phát nổ. Đám người bọn họ giờ không chỉ bị thương về thể xác, mà ngay cả tinh thần cũng chịu tổn hại nghiêm trọng.
Chết tiệt, ai mà ngờ được một huyết ảnh tầm thường lại có thể đáng sợ đến mức này?
"Đừng nói nữa. Mau trị thương đi. Đừng quên... vẫn còn một con quỷ m.á.u xanh nữa."
Bùi Thời trầm giọng, ánh mắt sắc bén dù xung quanh tối mịt. Dù không nhìn rõ những người xung quanh, nhưng với tu vi hiện tại, ít nhất anh vẫn có thể xác định đại khái vị trí của đồng đội.
"A Vũ! Bùi Thời! Quý Nhiên! Mọi người không sao chứ? Khụ khụ..."
Bạch Nguyệt ngồi xếp bằng, nuốt vội mấy viên đan dược chữa thương, vừa trị liệu cho bản thân vừa lo lắng nhìn ba người còn lại.
Cô thật sự không ngờ trận chiến này lại gian nan đến mức này.
Quý Nhiên hừ lạnh một tiếng, lau vệt m.á.u bên khóe môi, nhìn về phía Thẩm Minh Vũ đang lặng im trong bóng tối, giọng điệu đầy khó chịu.
"Chuyện lớn thế này, tôi hiểu vì sao thằng nhóc cậu không bao giờ cầu cứu chúng tôi rồi! Mẹ nó chứ, mỗi lần cầu cứu là mất nửa cái mạng thế này thì ai chịu nổi?"
"... Xin lỗi."
Giọng Thẩm Minh Vũ vang lên trong bóng tối, bình tĩnh đến lạ thường.
"Lần này là lỗi của tôi. Sau khi ra ngoài, các cậu muốn đi đâu cũng được."