Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 212
Cập nhật lúc: 2025-03-14 18:27:52
Lượt xem: 2
Cả Vương Đào lẫn mẹ Lý đều bất ngờ ho khan một tiếng, rõ ràng bị câu nói kia làm cho xấu hổ. Hai người đồng loạt quay đi, cố tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng tai đã đỏ bừng.
Cố Ninh bình tĩnh ăn nốt miếng cơm cuối cùng, chậm rãi rút khăn giấy lau miệng, sau đó không rõ ý tứ liếc nhìn Cố Trạch. Dưới gầm bàn, cô bất ngờ giẫm mạnh vào chân cậu.
Cố Trạch: “o((⊙﹏⊙))o?”
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Cố Ninh không cười mà chỉ trợn mắt nhìn cậu, dùng ánh mắt cảnh cáo:
“Em đừng có lắm lời, chuyện của người lớn cứ để tự nhiên, không cần làm bà mối làm gì.”
Cố Trạch ôm chân, vẻ mặt uất ức: “〒▽〒”
Sau bữa cơm, Cố Ninh đứng dậy, nhẹ nhàng cảm ơn:
“Dì Lý, cảm ơn dì đã mời cơm. Giờ cũng muộn rồi, cháu với em xin phép về trước ạ.”
Trước khi đi, cô dừng lại một chút, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút ấm áp:
“Cháu chỉ muốn nói một câu thôi. Những gì mình làm bằng tấm lòng thì đều đáng quý cả, dì đừng lo nghĩ quá nhiều. Nếu không, hạnh phúc sẽ vụt qua mất.”
Mẹ Lý hơi sững lại, nhưng bà không ngốc, dĩ nhiên hiểu hàm ý trong lời nói đó. Sau thoáng ngập ngừng, bà bật cười, nhẹ nhàng vỗ tay Cố Ninh một cái, rồi khẽ gật đầu.
Nhìn phản ứng của bà, Cố Ninh cũng cười khẽ, cảm thấy yên tâm hơn. Nếu mẹ Lý có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Ít nhất, sau này bà cũng có chỗ nương tựa, còn cô... cũng xem như đã hoàn thành lời hứa với hồn ma nọ.
Rời khỏi nhà mẹ Lý, Cố Trạch đi bên cạnh, lẩm bẩm than thở:
“Lúc nãy chị còn bảo em đừng lắm chuyện, thế mà chính chị lại đi nhắc khéo mẹ Lý.”
Cố Ninh bất ngờ dừng bước, liếc xéo sang cậu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/212.html.]
“Em có ý kiến?”
Cố Trạch lập tức ngậm miệng, lắc đầu quầy quậy:
“Không! Tuyệt đối không có!”
Cậu giận lắm nhưng không dám nói gì thêm. Dù sao thì trời đất bao la, chị cậu vẫn là to nhất.
Bước đi một đoạn, Cố Trạch mới nhận ra điều gì đó, tò mò hỏi:
“Khoan đã, chị, chúng ta không phải đi về nhà sao? Sao lại đi hướng này?”
Cậu thấy Cố Ninh không bắt xe mà dẫn cậu rẽ sang con đường phía nam, cảm giác có gì đó hơi kỳ lạ.
Cố Ninh thản nhiên đáp:
“Lúc nãy trên đường tới, em không phải bảo muốn tìm một người biết nấu ăn sao? Giờ đi xem thử. Nhân tiện ăn xong đi dạo một chút cho tiêu thực cũng tốt.”
Cố Trạch trố mắt:
“Mau vậy sao? Nhưng buổi tối thế này đi đâu tìm đầu bếp?”
Cậu nhìn quanh con phố vắng vẻ, ánh đèn đường leo lét, càng thêm khó hiểu.
Cố Ninh chỉ nhàn nhạt đáp:
“Chờ chút sẽ biết.”
Cô không nói thêm gì nữa. Thực ra, chính cô cũng tò mò, không biết người mà cô sắp gặp có khiến cô hài lòng không.