Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 41: Bí mật bại lộ

Cập nhật lúc: 2025-06-20 12:22:19
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiền?!

Hoá ra là tiền!

Lưu Học Minh lập tức rút con d.a.o quân dụng ở thắt lưng, rạch mạnh một đường trên nệm giường.

"Xoẹt" một tiếng, vải bị xé rách.

Chỉ thấy những tờ tiền màu đỏ điên cuồng tuôn ra.

Lưu Học Minh lúc này cuối cùng cũng hiểu tại sao đại sư lại nói chiếc giường này có thứ anh ta muốn.

Không ngoài dự đoán, số tiền này hẳn là của Bạch Hưng Xương đưa cho viện trưởng.

Đây chính là vật chứng quan trọng nhất của vụ án!

Lưu Học Minh nhìn số tiền chất đầy cả một chiếc đệm giường, rồi lại nhìn thấy chiếc túi da bị đá vào góc.

Ngay lập tức có ý tưởng.

Chẳng mấy chốc, anh ta bước ra khỏi phòng.

Phòng khách vẫn còn một mớ hỗn độn.

Lưu Học Minh lúc này vội vàng lớn tiếng gọi: “Viện trưởng, tôi có phát hiện quan trọng!”

Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn sang.

Chỉ thấy Lưu Học Minh đưa chiếc túi da trong tay ra: “Người này, tôi phát hiện trong chiếc túi da mà anh ta vứt ở đó có một lượng lớn tiền mặt, tôi vừa lệnh người điều tra camera giám sát, lúc anh ta đến chiếc túi da có hình dạng bình thường, nên tôi suy đoán anh ta đã lợi dụng phu nhân làm bình phong để trộm tiền.”

Bà viện trưởng đứng đó nghe vậy, quả quyết lên tiếng: “Không thể nào! A Minh là phó tổng giám đốc công ty, đâu có để ý chút tiền này.”

Còn người đàn ông kia thì cười khẩy một tiếng: “Đồng chí cảnh sát, thủ đoạn vu khống này của anh quá kém cỏi rồi.”

Về điều này, Lưu Học Minh chỉ nhìn sâu vào viện trưởng nhà mình: “Viện trưởng, ông nghĩ sao?”

Viện trưởng vừa nhìn, liền lập tức hiểu ý anh ta, lập tức phối hợp nói: “Tôi thấy anh nói rất đúng! Mau, bắt người lại.”

Lúc này bà viện trưởng sốt ruột: “Anh ấy không trộm tiền! Các anh không được động vào anh ấy!”

Viện trưởng nhìn cảnh này, sắc mặt càng thêm u ám, giọng điệu mang theo vài phần nguy hiểm: “Tô Ái, cô nói anh ta không trộm tiền, vậy anh ta đến nhà tôi làm gì? Trộm người sao?”

Tô Ái, thân là phu nhân viện trưởng, bị nói trúng tim đen, đáy mắt thoáng qua một tia chột dạ, nhưng miệng vẫn cứng: “Anh ấy là do tôi mời đến nhà ăn cơm, chỉ là ăn cơm thôi!”

Viện trưởng cười lạnh một tiếng: “Lời cô nói không có giá trị, rốt cuộc sự thật thế nào, đợi tôi đích thân thẩm vấn kỹ lưỡng, thì sẽ rõ tất cả.”

Ngay sau đó liền ra lệnh cho thuộc hạ đưa người đi.

Người đàn ông nghe vậy, biết rằng nếu mình vào cục cảnh sát, e rằng sẽ bị lột một lớp da, liền vội vàng giãy giụa: “Không, tôi không đi, anh đây là việc công báo thù riêng! Tôi muốn tố cáo, tôi muốn tố cáo anh lên cấp trên!”

“Lên cấp trên? Ha ha ha!” Viện trưởng cười ác ý: “Ở sở, tôi là lớn nhất, anh muốn tố cáo tôi, rất hoan nghênh.”

Nói xong, ông ta liền đẩy mạnh người kia ra.

Tô Ái thấy vậy, vội vàng đuổi theo: “Không, anh không thể đưa anh ấy đi! Anh đây là cố ý!”

Nhưng đáng tiếc, bà ta là một phụ nữ, làm sao có thể ngăn cản được.

Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ kéo bạch nguyệt quang của mình xuống lầu.

Lưu Học Minh thì cố tình ở lại cuối cùng, kéo thuộc hạ bên cạnh lại, cảm thán: “May mà viện trưởng trước đây đã nói cho tôi biết, ông ấy giấu tiền riêng trong đệm giường, nếu không tôi thật sự không có cách nào tìm cơ hội để đưa người đi.”

Về điều này, người thuộc hạ bên cạnh lại vẻ mặt nghi hoặc: “Đội trưởng, chúng ta hôm nay đến không phải...”

Đến bắt viện trưởng sao?

Kết quả sao lại chạy đến đây giúp viện trưởng bắt gian phu vậy?

Nhưng lời chưa nói hết, đã bị Lưu Học Minh dùng sức kéo mạnh vào thang máy.

Tuy nhiên những lời này lại lọt vào tai Tô Ái không sót một chữ.

Tiền riêng trong đệm giường?

Sao có thể chứ?

Kết hôn nhiều năm như vậy, thẻ lương của Mạch Khang Thành luôn nằm trong tay bà ta, ông ta lấy đâu ra tiền!

Nghĩ đến đây, bà ta lập tức xông vào phòng.

Chỉ thấy trên đệm giường có một vết cắt, bên trong lộ ra vài tờ tiền đỏ.

Bà ta rút liên tiếp vài tờ, phát hiện bên trong dường như còn rất nhiều.

Thế là dứt khoát trực tiếp xé toạc tất cả.

Ngay lập tức sắc mặt thay đổi.

Chỉ thấy toàn bộ chiếc đệm giường chất đầy những xấp tiền đỏ xếp gọn gàng bên trong.

Ước tính sơ bộ ít nhất phải hơn ba triệu!

Hay lắm!

Cái tên chó c.h.ế.t này vậy mà lại giấu nhiều tiền như vậy sau lưng bà ta!

Nghĩ đến việc ông ta mỗi tháng nộp sáu nghìn đồng tiền lương, rất ngoan ngoãn, kết quả thực tế lại giấu nhiều tiền như vậy mà không nói cho mình.

Tô Ái tức đến nỗi sắc mặt khó coi vô cùng: “Hay lắm Mạch Khang Thành! Anh dám chơi tôi kiểu này!”

Ngay lập tức, bà ta hùng hổ đi đến cục cảnh sát...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-41-bi-mat-bai-lo.html.]

Lúc này Mạch Khang Thành đã đưa người đến cục cảnh sát.

Trong phòng thẩm vấn, ông ta vắt chân chữ ngũ ngồi đó, thảnh thơi nhìn người đàn ông bị thuộc hạ còng tay, treo lên cột.

Cách này trước đây chuyên dùng để thẩm vấn một số tội phạm nặng không hợp tác.

Thông thường không được phép sử dụng.

Nhưng lúc này rõ ràng, Mạch Khang Thành đã tức giận đến mất lý trí, không còn quản nữa.

Ông ta bây giờ chỉ muốn ở trên địa bàn của mình mà hành hạ đối phương một phen.

Người đàn ông bị treo lên cũng biết mình sắp xong đời, không ngừng giãy giụa: “Mạch Khang Thành, anh đây là hành hình tra tấn, là vi phạm pháp luật!”

“Thì sao?” Mạch Khang Thành đứng dậy, rút chiếc dùi cui ở thắt lưng, cười khẩy: “Đã dám ngủ vợ người khác, thì phải chuẩn bị tinh thần bị đánh!”

Lời vừa dứt, ông ta ánh mắt hung tợn, một cú dùi cui giáng mạnh xuống.

“Bốp——”

Xương thịt va chạm với vật tù, phát ra tiếng động trầm đục.

Người đàn ông đau đến mức ngũ quan nhăn nhó lại, toàn thân muốn cuộn tròn.

Đáng tiếc, hai tay bị treo, căn bản không có cách nào tránh né.

Thế là chỉ có thể nghiến răng cảnh cáo: “Anh dùng cách khuất đả thành chiêu (tra tấn ép cung) như vậy, chẳng lẽ không sợ tôi sau khi ra ngoài sẽ tố cáo anh sao!”

“Bốp——”

“Lúc đó vị trí của anh, bộ quần áo này trên người anh sẽ bị lột xuống!”

“Bốp——”

“Anh như vậy...”

“Bốp——”

...

Chỉ cần người đàn ông mở miệng, đón chờ anh ta chắc chắn sẽ là một trận đòn tàn bạo hơn lần trước.

Không biết qua bao lâu, đối phương cuối cùng cũng bị ép đến mức cùng đường, gào lên một câu: “Anh đến lúc đó sẽ không còn gì cả, ngay cả Tiểu Ai cũng sẽ không cần anh nữa!!!”

Câu nói này coi như đã chạm đến giới hạn của Mạch Khang Thành.

Ông ta nắm chặt dùi cui, dồn hết sức lực toàn thân, đập mạnh xuống.

“Rắc” một tiếng, dùi cui đứt gãy ngay tại chỗ.

Lực này đủ để thấy mạnh đến mức nào.

Người đàn ông lập tức bị đánh đến mức phun ra một ngụm máu.

Mạch Khang Thành từ góc phòng thẩm vấn lại rút ra một chiếc dùi cui khác, cười lạnh: “Muốn tố cáo à? Được thôi, chỉ cần hôm nay anh còn có cơ hội sống sót mà đi ra ngoài.”

Câu nói này khiến người đàn ông kinh hãi: “Anh có ý gì?”

“Chính là...” Mạch Khang Thành tung tung chiếc dùi cui trong tay, cười một cách tàn nhẫn và hung ác: “Ý là g.i.ế.c c.h.ế.t anh!”

Người đàn ông lúc này thật sự hoảng sợ.

Nhưng chưa kịp mở miệng, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị “ầm” một tiếng đạp văng ra.

Mạch Khang Thành bị cắt ngang, khó chịu liếc mắt quét qua, kết quả thấy Tô Ái vậy mà lại chạy đến đây.

Ông ta nhíu mày: “Cô vào bằng cách nào?”

Mấy người thuộc hạ lúc này với khuôn mặt bị cào cấu, vẻ mặt khổ sở đi tới: “Viện trưởng, chúng tôi thật sự không ngăn được...”

Lúc này Tô Ái khi nhìn thấy người yêu của mình bị treo ở đó, khóe miệng đầy máu, sự tức giận vốn có hoàn toàn bùng cháy: “Mạch Khang Thành cái tên khốn kiếp! Anh dám dùng tư hình?! Anh tin không tôi sẽ đồng quy vu tận với anh!”

Nói rồi liền xông tới.

Mạch Khang Thành vốn đã không vui, thấy bà ta còn che chở cho tên gian phu kia như vậy, không nghĩ ngợi gì lại tát thêm một cái.

“Chát——!”

Tô Ái bị đánh lệch nửa khuôn mặt ngay tại chỗ.

“Đây là phòng thẩm vấn, không phải chỗ để cô làm loạn!” Ông ta lạnh lùng cảnh cáo.

Tô Ái lúc này hoàn toàn phát điên!

“Tôi làm loạn ư? Rõ ràng là anh cố ý hãm hại anh ấy! Tôi nói cho anh biết, anh mau thả anh ấy ra cho tôi, nếu không những chuyện tồi tệ của anh tôi sẽ phanh phui hết ra ngoài!”

Mạch Khang Thành hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng ở đây dọa tôi, có bản lĩnh thì cô cứ nói! Tôi lại muốn nghe xem, tôi có chuyện gì.”

Tô Ái lúc này cũng dứt khoát không quản nữa, mang theo vài phần hả hê nói: “Được thôi! Vậy tôi hỏi anh, ba triệu mấy tiền riêng trong đệm giường từ đâu ra?!”

Sắc mặt Mạch Khang Thành thay đổi, vội vàng nói: “Cô nói bậy gì đó!”

Tô Ái cười lạnh: “Tôi nói bậy ư? Nếu không phải thuộc hạ của anh không cẩn thận nói ra, tôi còn không biết viện trưởng Mạch của chúng ta giàu có như vậy!”

Thuộc hạ?!

Mắt Mạch Khang Thành thoáng qua một tia lạnh lẽo, lập tức không còn bận tâm đến chuyện bị cắm sừng nữa, trực tiếp tiến lên túm chặt vai Tô Ái, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ: “Thuộc hạ nào? Nói, ai nói!!!”

Tô Ái bị vẻ mặt điên cuồng của ông ta dọa sợ, đúng lúc này ánh mắt vô tình nhìn thấy Lưu Học Minh đang bước vào, lập tức chỉ về phía anh ta: “Chính là anh ta đó!”

Loading...