Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 306: Mất Trí Nhớ? Diễn Kịch!

Cập nhật lúc: 2025-06-24 04:04:34
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Gia Mộc lúc này đã không còn đường nào khác để đi, thế là chỉ đành kể hết mọi chuyện.

"Là... là con và mấy đứa bạn cá cược, trong ba tháng phải cưa đổ hoa khôi của trường chúng con, con nhìn thấy sắp thành công rồi, kết quả... không biết ai làm lộ tin tức, thế là bị phát hiện."

"Cuối cùng bị cô gái đó tát một cái, trở thành trò cười của trường."

Lời vừa dứt, liền nghe bà Tô kinh ngạc kêu lên: "Con vậy mà bị đánh?! Chuyện này sao con không nói với mẹ?"

Vẻ mặt Tô Gia Mộc có chút ngượng ngùng: "Mất mặt như vậy, có gì mà nói."

Nhưng bà Tô rõ ràng không vui, phẫn nộ nói: "Vậy là con cứ thế chịu đựng sao?"

Phải biết thằng con này từ nhỏ đến lớn đừng nói là bị tát, ngay cả bị đánh vào lòng bàn tay cũng chưa từng! Cái tiện nhân đó, vậy mà dám động thủ? Thật sự là đang tìm chết!

Và đúng lúc này, liền nghe Tô Gia Mộc hối hận nói: "Chính vì không nhịn được, nên mới xảy ra chuyện."

Nhưng bà Tô lại nói: "Mẹ nói cho con biết, đấng nam nhi bị một người phụ nữ tát vào mặt giữa chốn đông người, con làm gì cũng đúng! Là cô ta tay tiện trước!"

Tô Gia Mộc cau mày chặt: "Lúc đó con cũng nghĩ như vậy, nên khi uống rượu ở quán bar, con nhất thời tức giận, liền sai người bắt cô ta vào phòng VIP của quán bar, ban đầu con chỉ muốn dọa cô ta một chút thôi, không hề muốn làm gì cô ta..."

"Nhưng ai ngờ cô ta lại đ.ấ.m đá con đủ kiểu, những người đó liền xúi giục nói con không được hay gì đó, con liền mất kiểm soát..."

Càng nói, Tô Gia Mộc càng chột dạ, giọng nói cũng dần nhỏ lại.

Nhưng trên thực tế, tình hình hôm đó còn quá đáng hơn nhiều so với lời anh ta kể. Lúc đó anh ta say rượu, lại vì lòng tự trọng của đàn ông mà gây ra, hoàn toàn là một cuộc trực tiếp cho đám bạn bè xem!

Cô hoa khôi đó không ngừng giãy giụa, kêu gào thảm thiết, tiếc là tiếng nhạc heavy metal trong quán bar đã che lấp tiếng kêu của cô. Anh ta dựa vào tiếng nhạc và sự riêng tư của phòng VIP, thô bạo bóp cổ cô, ghì chặt cô xuống ghế sofa. Đến khi cô kiệt sức, anh ta lại cố ý tra tấn cô từng chút một, cuối cùng hoàn toàn chiếm hữu, khiến cô sụp đổ đến tuyệt vọng. Những người xung quanh dưới sự kích thích của thị giác và rượu bia cũng lần lượt tham gia vào.

Trong tiếng nhạc mạnh mẽ, cô như một con búp bê tan vỡ, ánh mắt trống rỗng và vô cảm nằm đó, nằm suốt cả một đêm.

Bà Tô thấy con trai mình đột nhiên không nói gì, không kìm được thúc giục hỏi: "Rồi sao nữa?"

Tô Gia Mộc hoàn hồn, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Rồi đến sáng hôm sau chúng con tỉnh lại, cô ấy đã biến mất."

Lời này khiến bà Tô cũng cảm thấy bất ngờ: "Cô ta không đến trường sao?"

Tô Gia Mộc lắc đầu: "Không, từ hôm đó trở đi cô ấy không bao giờ đến trường nữa, một tháng sau thì nghỉ học. Sau này nghe nói cô ấy mang thai, lúc đó con còn lo lắng không biết có phải do chúng con gây ra không, cố ý đi xem, nhưng cô ấy nhìn con, như không quen biết, con liền không để tâm nữa..."

Bà Tô nghe lời này rất khó hiểu.

Không quen biết? Sao lại không quen biết được chứ?

Lẽ nào là vì bị kích thích quá lớn, tinh thần không bình thường rồi? Nhưng dù vậy, cha mẹ cũng nên nhận ra mới đúng chứ. Sao lại có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà không tiếng động như vậy?

Bà ta nghĩ mãi cũng không hiểu. Cuối cùng chỉ đành từ bỏ, chuyển sang nghiêm túc hỏi: "Ngoài cô gái này ra, còn có ai khác không?"

Tô Gia Mộc trong lòng bực bội nói: "Những người khác cũng không sinh ra đứa bé nào cả, những cô gái đó đều biết bố con là chủ tịch hội đồng quản trị trường, một khi dính bầu, thì tự đi phá, căn bản không cần con làm gì, chỉ có cô gái này..."

Nói đến đây, anh ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Thế là đột ngột ngẩng đầu, nói: "Mẹ, mẹ nói cô ấy không bỏ đứa bé này, có phải là cố ý để báo thù không?"

Bà Tô nhìn thằng con trai ngu ngốc này chậm chạp nhận ra, lập tức không vui nói: "Con nghĩ sao! Lẽ nào còn là để nuôi con cho con sao!"

Tô Gia Mộc lúc này phẫn nộ không thôi: "Người phụ nữ này cũng quá thâm độc rồi! Vậy mà lại dùng mạng sống của đứa bé để hạ chú, người mẹ ruột nào có thể làm ra chuyện này chứ!"

Bà Tô chọc vào trán anh ta: "Con còn dám nói, mẹ đã sớm nói với con rồi, đừng có làm loạn, bây giờ thì hay rồi! Nếu người ta chịu làm lớn chuyện, thì mọi chuyện còn dễ giải quyết, cùng lắm thì đền tiền hòa giải! Nhưng bây giờ người ta rõ ràng là muốn con đền mạng!"

"Nhưng cũng không phải một mình con chơi cô ấy, sao cô ấy không tìm mấy người kia chứ!" Tô Gia Mộc nói đến đây, liền bực bội không thôi: "Thật sự là vô duyên, vậy mà lại một phát ăn ngay!"

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Anh ta theo bản năng liếc nhìn, kết quả đúng lúc là một trong số những người bạn đó. Ngay lập tức anh ta tức giận nhấn nút nghe.

Chỉ vừa nói một chữ: "Mày..."

Kết quả bị đối phương cắt ngang: "Thằng bạn, tình hình sao rồi? Mày mang thai hả?"

Tô Gia Mộc nghe lời này, trong lòng lập tức giật mình, buột miệng nói: "Sao mày biết?"

Đối phương nghe vậy, lập tức kích động: "Đệt! Thật hay giả vậy? Đàn ông còn có thể mang thai được sao? Vậy mày cảm thấy thế nào, có nghén không? Có thai động không?"

Đối mặt với một loạt câu hỏi, Tô Gia Mộc tự biết mình đã lỡ lời, lập tức phản bác: "Tao không có mang thai!"

Nhưng đối phương rõ ràng không tin, cười lớn: "Không phải chứ, nhưng bây giờ trên diễn đàn trường toàn là ảnh mày mang thai đó!"

Tô Gia Mộc trong lòng giật thót: "Cái gì?"

Sau đó không màng nói nhảm với đối phương, lập tức vào diễn đàn trường. Liền thấy một bài viết được ghim lên.

【Con trai chủ tịch hội đồng quản trị bụng to nghi ngờ mang thai, ảnh HD! Nhanh vào xem!】

Nhấp vào xem, quả nhiên là ảnh anh ta đi khám bệnh ở bệnh viện! Hơn nữa đều là cận cảnh khi đang làm kiểm tra! Điều này rõ ràng là bị lộ ra từ bệnh viện!

Nhìn cái bụng không hề che đậy phơi bày trước mặt mọi người, khuôn mặt mình cũng không được xử lý bất kỳ thứ gì, lòng anh ta lập tức lạnh đi một nửa.

【Đệt! Đây không phải Tô Gia Mộc sao? Chắc chắn không phải là ảnh ghép troll chứ?】

【Độ nét cao thế này không giống ảnh ghép đâu, chủ thớt làm sao mà có được vậy?】

【Hôm nay Tô Gia Mộc hình như không đến trường! Chẳng lẽ là...】

【Ghê gớm thật, đàn ông mang thai? Khủng khiếp khủng khiếp! Một kỳ tích vĩ đại trong lịch sử loài người!】

【Biết đâu người này là lưỡng tính thì sao?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-306-mat-tri-nho-dien-kich.html.]

【Bất kể là gì, tôi đều cảm ơn người đàn ông đã làm cho cậu ta mang thai! Để cậu ta cũng nếm thử cảm giác bị làm to bụng, không dám gặp người khác!】

【Đúng vậy! Bạn tôi cũng bị cậu ta làm to bụng, sau đó buộc phải đi nạo phá thai!】

【Bạn tôi cũng vậy!】

【Bạn học tôi cũng vậy!】

【Cả tôi nữa! Tôi năm đó vì nạo phá thai cho cậu ta mà suýt nữa xuất huyết nặng c.h.ế.t trên bàn mổ, cái thằng khốn nạn này! Đáng chết! Tôi hy vọng cậu ta đến lúc sinh khó, trực tiếp nghẹn c.h.ế.t tại chỗ!】

【Đúng vậy! Nếu không phải có thằng cha chủ tịch hội đồng quản trị của nó, thì đã sớm bị người ta đánh c.h.ế.t trong ngõ hẻm rồi! Bây giờ thế này, thật sự là đáng đời! Vỗ tay! Vỗ tay!】

【Báo ứng à, đúng là thiên đạo có luân hồi mà! Tôi đã không thể chờ đợi được nhìn thấy cậu ta mang thai mười tháng rồi!】

【Đợi cậu ta sinh xong, chúng ta phải vây xem thật kỹ mới được.】

Nhìn những lời lẽ châm chọc vô liêm sỉ đó, lúc này Tô Gia Mộc hoảng sợ.

Làm sao bây giờ...

Bây giờ tất cả mọi người đều biết rồi! Vậy sau này anh ta làm sao còn dám nhìn mặt người khác?!

Xong rồi. Mọi thứ xong hết rồi!

Đúng lúc này, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói đùa giỡn của đối phương: "À đúng rồi, mấy thằng khốn đó thấy ảnh mày nói sẽ đến chỗ mày để xem tận mắt, kết quả cả ngày không nghe máy, lẽ nào bị mày diệt khẩu rồi?"

Tô Gia Mộc nghe vậy, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Những người đó đến nhà anh ta? Không thể nào. Hôm nay anh ta cả ngày không ở nhà, những người đó làm sao có thể cả ngày không trả lời?

Càng nghĩ càng thấy không đúng. Đối phương lúc này vẫn đang tiếp tục: "Nói thật chứ mấy đứa mày không phải là tụ tập lại lừa tao chơi... Á ——!!!"

Đột nhiên, trong điện thoại truyền đến một tiếng hét thê lương. Sau đó là tiếng gì đó rơi xuống.

Tô Gia Mộc trực giác có điều chẳng lành.

"Trần Uy?"

"Trần Uy!"

Nhưng đầu dây bên kia vẫn không có tiếng động.

Tô Gia Mộc trong lòng dần cảm thấy không ổn. Những người đó mất tích cả một ngày không nói, bây giờ Trần Uy lại đột nhiên im bặt trong điện thoại...

Càng nghĩ càng cảm thấy có chút quỷ dị. Trong đầu anh ta không tự chủ được liên tưởng đến câu nói vừa nãy của mình.

— Cô ấy sao không đi tìm mấy người kia chứ!

Trong chốc lát, chuông cảnh báo trong lòng anh ta reo vang! Anh ta lập tức vẻ mặt căng thẳng lấy điện thoại ra gọi cho mấy người đó.

Kết quả... Không một ai nghe máy.

Thời điểm này đối với người khác có lẽ đã hơi muộn, nhưng đối với những cú đêm này lại đúng lúc. Nhưng bây giờ lại không một ai nghe máy, điều này có vấn đề rồi!

Tim Tô Gia Mộc dần lạnh đi theo những cuộc điện thoại không được kết nối đó.

"Mẹ, mấy người họ đều không nghe máy... Họ không phải là..." Anh ta không dám nói tiếp, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ mình, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Làm sao bây giờ! Con không muốn chết, con thật sự không muốn chết... Mẹ, cầu xin mẹ cứu con đi!"

Bà Tô bị thằng con trai vô dụng này làm phiền đến mức khó chịu, lập tức quát lên: "Im miệng!"

Tô Gia Mộc lập tức im bặt.

Bà Tô suy nghĩ vài giây, hỏi: "Cô gái đó con đã gặp rồi, vậy chắc chắn biết địa chỉ nhà cô ấy chứ?"

Tô Gia Mộc liên tục gật đầu: "Biết! Nhà họ sống ở làng trong thành phố bên phía làng Vạn Lộ đó."

Bà Tô không chút do dự nói: "Con đi cùng mẹ một chuyến."

Tô Gia Mộc có chút do dự hỏi: "Cô ấy có chịu gặp con không?"

Bà Tô trừng mắt nhìn anh ta: "Không chịu thì đợi đến khi chịu thì thôi! Đây là hy vọng cuối cùng của con rồi!"

Vừa nghe lời này, Tô Gia Mộc không dám nói nữa. Anh ta không màng đến sự khó chịu của cơ thể, bị mẹ mình dẫn đi ngay trong đêm đến làng trong thành phố ở ngoại ô.

Lúc này đã hơn một giờ sáng, mưa nhỏ lất phất đang rơi. Cả mặt đường ẩm ướt.

Càng đi về phía làng trong thành phố, xe cộ càng ít đi, môi trường xung quanh cũng trở nên càng thêm bẩn thỉu và tồi tàn. Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chó mèo sủa.

Nửa tiếng sau, họ loanh quanh cuối cùng cũng đến được đích.

Bà Tô xuống xe, xách túi lớn túi bé đứng trước một cánh cửa đã rỉ sét, hỏi: "Chắc chắn là ở đây chứ?"

Tô Gia Mộc có chút sợ hãi núp sau lưng bà ta, gật đầu: "Chắc chắn."

Bà Tô lập tức tiến lên gõ cửa.

"Cốc cốc cốc——"

Kết quả chưa đầy vài giây, cửa đã được mở từ bên trong.

Chỉ thấy người mở cửa không ai khác, chính là cô hoa khôi đó! Tuy nhiên, lúc này cô ấy thân hình thon thả, hoàn toàn không có dáng vẻ bụng nhô ra của người mang thai hai tháng trước.

Cô ấy vừa nhìn thấy Tô Gia Mộc, liền khẽ mỉm cười, câu đầu tiên cô ấy nói là: "Các người đến rồi à."

Loading...