Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 241: Phí Cảm Ơn 50 Triệu, Đại Sư Cứu Mạng!

Cập nhật lúc: 2025-06-23 16:28:57
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì có Trận Tụ Nguyên do Khương Nhất bố trí cho Kỷ Bá Hạc, nên ông lão tỉnh lại vào sáng sớm ngày hôm sau. Ngay khoảnh khắc mở mắt, ông ấy có thể cảm nhận rõ ràng rằng cảm giác lạnh lẽo nặng nề từ vùng eo trở xuống đã biến mất. Thay vào đó chỉ còn lại một cảm giác tê dại.

Ông ấy cố gắng nâng chân lên, kết quả phát hiện chân mình vậy mà có thể cử động nhẹ một chút. Mặc dù chỉ là một biên độ rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến ông ấy vui mừng. Ngay lập tức, Kỷ Bá Hạc có chút nóng lòng muốn đứng dậy, nhưng không ngờ tay không cẩn thận chạm vào nút chuông gọi người bên cạnh.

Lục Kì Niên đang làm bài tập cơ bản trong sân lập tức nhảy xuống từ cọc hoa mai, nhanh chóng lao vào phòng của Kỷ Bá Hạc. Ngay cả Lê Ân đang ngủ nướng cũng vội vàng khoác vội một chiếc áo khoác, rồi cùng lao tới.

"Sao vậy, sao vậy, sư phụ xảy ra chuyện gì rồi?"

Vừa chạy đến cửa, liền nghe thấy giọng Kỷ Bá Hạc trong phòng vang lên: "Sư phụ con không sao cả, khỏe re!"

Lê Ân nhìn kỹ lại, liền thấy Kỷ Bá Hạc lại tự mình ngồi dậy từ trên giường! Ngay lập tức vui mừng khôn xiết: "Sư phụ, thầy cuối cùng cũng tỉnh rồi! Trời ơi, thầy biết không, thời gian này con lo cho thầy muốn c.h.ế.t rồi! Mỗi ngày ăn không ngon, ngủ không yên!"

Kỷ Bá Hạc nhìn mái tóc bù xù, áo ngủ mặc ngược của cô ấy: "Thật sao? Ta thấy con ngủ ngon lắm mà."

Lê Ân lúc này cũng thuận thế nhìn lại mình, lập tức xấu hổ. Rồi vội vàng bịa ra một lý do vụng về: "Con là do tối qua canh thầy muộn quá, mới chợp mắt một lát thôi."

Ai ngờ giây tiếp theo, Khương Nhất đang chuẩn bị đi xem tình hình, sau khi thấy Lê Ân ở cửa, buột miệng nói một câu: "Tối qua cô kéo tôi chơi ăn gà đến ba bốn giờ sáng, sao giờ lại dậy sớm thế này?"

Lê Ân: "..."

Lục Kì Niên: "..."

Kỷ Bá Hạc: "..."

Im lặng hai giây, ông ấy không nhịn được đặt ra một câu hỏi từ sâu thẳm linh hồn: "Con mấy tuổi rồi, chơi gà mà còn gọi người ta chơi cùng con?"

"..." Lê Ân vội vàng giải thích: "Không phải, cái đó không phải gà ăn, đó là một trò chơi."

Kỷ Bá Hạc sau khi nghe xong lời này, cuối cùng hơi cạn lời nhìn cô ấy một cái, nói: "Mấy đứa trẻ bây giờ đúng là biết cách chơi thật." Lê Ân xấu hổ gãi đầu.

Lúc này Khương Nhất lên tiếng giải vây: "Cục trưởng Kỷ, bây giờ ông cảm thấy cơ thể thế nào?"

Kỷ Bá Hạc lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: "Cảm thấy từ eo trở xuống không còn cảm giác lạnh lẽo nặng nề nữa, chân hình như cũng có thể cử động nhẹ một chút rồi."

Khương Nhất tiến lên, giúp ông ấy xem xét, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ông bị trì hoãn nhiều năm như vậy, sát độc nhập thể quá lâu, muốn hồi phục ngay lập tức là không thể, phải từ từ."

Kỷ Bá Hạc gật đầu, cười ha hả nói: "Tôi biết. Tuy nhiên, lần này thật sự phải cảm ơn cô rồi, nếu không tôi không thể nào giữ được cái mạng già này, thậm chí còn có hy vọng đứng dậy được."

Nói xong, ông ấy liền lấy ra một tờ séc trong ngăn kéo. "Số tiền này, cô cầm lấy."

Khương Nhất cúi đầu nhìn một cái, ôi trời ơi trực tiếp năm mươi triệu. Đây chắc chắn là khoản tiền lớn nhất mà cô nhận được kể từ khi tái sinh livestream đến giờ! Số tiền này nếu dùng vào việc xây dựng đường núi, thì quả thực là rất tốt!

Nhưng vừa nghĩ đến đạo quán của mình đã nhờ Lục Kì Niên giúp đỡ rồi, còn nhận tiền của người ta... có vẻ không được đứng đắn lắm. Vì vậy cô từ chối: "Không cần đâu, Lục Kì Niên đã tốn công tìm cho tôi hai công ty tốt, còn ép giá với đối phương, cho tôi không ít ưu đãi, hai việc đó cứ thế bù trừ cho nhau là được rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-241-phi-cam-on-50-trieu-dai-su-cuu-mang.html.]

Nhưng Kỷ Bá Hạc lại kiên quyết nói: "Sao lại được chứ, chút ưu đãi đó làm sao sánh được với ân cứu mạng của cô."

Khương Nhất cười nói: "Thật sự không cần đâu, ông cứ tịnh dưỡng cho tốt, đến lúc đó chỉnh đốn lại đội đặc nhiệm, mở cho tôi một đèn xanh, đừng để những kẻ mắt không thấy đường đến gần, tôi đã rất cảm kích rồi."

Kỷ Bá Hạc nghe lời này, lập tức cười ha hả: "Chuyện này cô yên tâm, chỉ cần không còn cái gánh nặng này, cô cứ xem A Niên sẽ thu dọn bọn chúng như thế nào."

Khương Nhất nhìn Lục Kì Niên đang đứng đó, cười cười, nói: "Vậy tôi mong chờ."

Nói xong, cô liền đề nghị từ biệt. Kỷ Bá Hạc nghe vậy, không muốn: "Sao lại đi nhanh thế, dù sao cũng ăn sáng đi chứ? Ta vừa nãy đã đặc biệt nhờ dì làm không ít món ngon." Khương Nhất vốn chưa ăn sáng, giờ nghe nói dì giúp việc làm đồ ăn ngon, lập tức cảm thấy đói.

Sau khi nghĩ một lát, cô cũng đồng ý: "Vậy thì cùng mọi người ăn sáng vậy." Kỷ Bá Hạc cười ha hả nói: "Được!"

Đợi ăn sáng xong, Khương Nhất lại bị ép nhận một đống món ăn phụ. Kỷ Bá Hạc sợ cô ấy sau này ăn hết rồi ngại không dám đến, liền cố ý nói: "Đợi mấy ngày nữa cháu lại đến giúp ta tái khám cơ thể, xem sát độc đã hoàn toàn triệt tiêu chưa."

Khương Nhất không chút do dự nói: "Không vấn đề gì."

Thực ra dù Kỷ Bá Hạc không nói, Khương Nhất cũng sẽ đến xem. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô dùng cách lấy độc trị độc. Mạng người là quan trọng, phải cẩn thận. Huống hồ còn có nhiều món ngon như vậy!

Sau đó, cô ấy liền mang theo một bát lớn thịt kho tàu và một nồi trứng trà đầy ắp quay về đạo quán của mình. Sau khi dọn dẹp đơn giản, cô ấy lại xúc phân cho con mèo mướp nhà mình, thay cát vệ sinh.

Chỉ là mèo chủ tử dường như có chút không hài lòng với việc cô ấy thoắt ẩn thoắt hiện, Khương Nhất vừa định đưa tay vuốt ve, kết quả đã bị nó né tránh. Sau đó sau khi ăn no uống say lại không quấn quýt bên chân cô ấy, mà đi tìm một chỗ có nắng nằm phơi.

Khương Nhất nhướng mày, tiện tay lấy một thanh thức ăn vặt cho mèo trên bàn. Tiếng giấy nhựa sột soạt khiến tai mèo mướp lập tức dựng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Khương Nhất cố ý hỏi: "Ăn không?"

Mèo mướp đuôi vô thức vẫy một cái. Khương Nhất lại dụ dỗ: "Nếu ăn thì ta xé ra cho ngươi."

Mèo mướp lập tức đứng dậy, nhưng không đi tới. Khương Nhất thấy nó khó dụ như vậy, liền lại nói: "Nếu ngươi thấy một thanh không đủ, hôm nay có thể ăn hai thanh."

Nói rồi, lại lấy ra một thanh nữa. Lần này, mèo mướp hài lòng rồi. Nó lạch bạch đi tới, bắt đầu chờ đợi bữa ăn bổ sung của mình.

Khương Nhất nhìn vẻ tinh ranh của nó, vừa buồn cười vừa bực, nhưng nghĩ đến mình cũng đã ăn và mang về nhiều đồ như vậy, cuối cùng vẫn xé túi bao bì, cho vị tổ tông nhỏ này ăn. Vừa ăn, Khương Nhất nhân cơ hội nói: "Ăn rồi thì tha thứ cho ta nhé."

Kết quả mèo mướp im re. Khương Nhất lúc này không chiều chuộng nữa, lập tức đưa thanh thức ăn vặt sang một bên. Một người một mèo nhìn nhau ba giây. Mèo mướp lúc này mới kêu một tiếng: "Meo." Khương Nhất lúc này mới hài lòng.

Đợi phục vụ xong mèo chủ tử, cô ấy mới ngồi bên lò sưởi trong tương phòng bắt đầu livestream. Không lâu sau, trong livestream đã có hơn 10 vạn người xem. Dù sao những người cầu cứu của Khương Nhất đủ loại yêu ma quỷ quái xuất hiện không ngừng, tốt hơn nhiều so với những streamer chỉ biết bấm ngón tay, miệng nói lời tai ương đổ máu.

Khương Nhất thấy người đã gần đủ, cũng không nói lời thừa, trực tiếp phát phúc túi đầu tiên của ngày hôm nay. Không lâu sau một người dùng mạng tên là Nhân Viên Phát Vật Tư đã giành được phúc túi. Khương Nhất lập tức gửi lời mời kết nối.

Rất nhanh, đầu dây bên kia ống kính xuất hiện một người đàn ông mặc đồng phục shipper màu vàng. Chỉ là lúc này sắc mặt của anh shipper tái mét, vẻ mặt hoảng sợ như hồn vía không ở trong người.

"Đại sư! Cứu mạng!"

Loading...