Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 118: Lại Chết Một Người Nữa!

Cập nhật lúc: 2025-06-21 00:46:07
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thầy chủ nhiệm giáo vụ lập tức hỏi: "Không thể nào... không phải mới c.h.ế.t một mình Khúc Tịnh thôi sao?"

Hiệu trưởng vẻ mặt nặng nề: "Anh nghĩ Khúc Tịnh một mình có thể g.i.ế.c được Cố Lạc sao?"

Sau khi được ông ta nhắc nhở, họ cũng cảm thấy có vẻ không thể. Hiệu trưởng lúc này vẫn tiếp tục nói: "Nếu lời vị đại sư kia nói đều là thật, vậy thì những người này đều có tham gia, đến lúc đó, các anh đoán người tiếp theo sẽ là ai?"

Phó hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm giáo vụ lúc này mới hiểu ra, hiệu trưởng là đang tập hợp mọi người lại để quản lý, để tránh đến lúc đó lại xảy ra những cái c.h.ế.t bất ngờ khác!

Phó hiệu trưởng vội vàng nói: "Tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ ở lại đây giám sát bọn chúng!"

Thầy chủ nhiệm giáo vụ cũng lập tức nói: "Vậy tôi tan làm xong sẽ đến thay ca cho phó hiệu trưởng."

Hiệu trưởng gật đầu: "Cũng được, vậy thì vất vả cho hai anh rồi, mấy ngày nay chúng ta thay phiên nhau, hy vọng tất cả những gì tôi lo lắng là thừa!"

...

Lúc này, nhóm người trong phòng họp thấy hiệu trưởng và các thầy cô dường như không phải giả vờ làm oai, nên không kìm được mà thì thầm to nhỏ.

"Chị Lâm, hiệu trưởng sẽ không thật sự điều tra ra được gì chứ?"

Lâm Nhược Viện lạnh lùng liếc nhìn họ một cái: "Im miệng!"

Mấy cô gái bên cạnh lập tức khinh thường cười khẩy: "A Thắng, anh có phải đàn ông không, có chút chuyện nhỏ như vậy mà đã sợ hãi đến mức này!"

"Đúng đó, gan còn nhỏ hơn cả bọn em, nhát c.h.ế.t quá đi mất."

"Còn tự xưng là anh cả Tam Trung, anh cứ thế này thì sớm rút lui đi, mất mặt quá."

...

Cậu học sinh được gọi là A Thắng sau khi nghe những lời châm chọc đó, lập tức cảm thấy mất mặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Gì chứ, tôi chỉ tiện miệng hỏi một câu thôi mà, tôi sợ cái gì chứ!"

Cô gái kia khẽ hừ một tiếng: "Tốt nhất là như vậy."

Những người khác xung quanh lúc này giảng hòa: "Thôi được rồi, dù sao chúng ta cứ một mực khẳng định không biết gì cả, họ cũng không làm gì được chúng ta đâu."

Những người còn lại nghe lời này, cũng thấy có lý, liền không tiếp tục xoáy sâu nữa.

Nhưng đúng lúc này có người tiện miệng hỏi một câu: "Khúc Tịnh đâu rồi? Sao chỉ có mấy đứa mình bị bắt đến đây, cô ta đâu?"

Được nhắc như vậy, mọi người mới phát hiện trong đám người lại thiếu mất Khúc Tịnh là người ồn ào nhất.

"Đúng vậy, cô ta đâu rồi? Sáng nay đã không thấy cô ta đâu cả."

"Không phải là trốn học ngủ nướng trong ký túc xá chứ."

"Chắc chắn rồi, con nhỏ thúi đó tối qua không biết lên cơn gì mà giữa đêm không ngủ, xuống lầu đi dạo, lúc đóng cửa còn làm tôi thức giấc, không biết là đi lăng nhăng với thằng nào nữa."

...

Mọi người nghe xong lời này, liền không còn để tâm nữa. Mà là mỗi người ngồi trong phòng họp bắt đầu tán gẫu để g.i.ế.c thời gian.

Riêng cô gái bên cạnh Lâm Nhược Viện lúc này nhân cơ hội nhẹ giọng nói: "Chị Lâm, vị đại sư gì đó đã xem ảnh của Cố Lạc, chắc chắn đã nhận ra rồi, sẽ không phải cô ấy tìm hiệu trưởng nói gì đó chứ?"

Vừa nhắc đến vị đại sư kia, Lâm Nhược Viện liền mơ hồ cảm thấy miệng mình đau nhức, lập tức hằn học nói: "Chính cô ta ư? Chỉ là một kẻ lừa bịp c.h.ế.t tiệt mà thôi!" Rõ ràng cô ta vẫn còn ghi hận chuyện trên tàu ngày đó!

Những người bên cạnh nhìn thấy sắc mặt âm trầm của cô ta, cũng không dám nói thêm gì nữa. Nhưng trong lòng lại không hiểu sao luôn có chút lo lắng.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-118-lai-chet-mot-nguoi-nua.html.]

Cứ như vậy, mọi người chờ đợi trong phòng họp. Cứ thế chờ thẳng đến tối.

Thầy chủ nhiệm giáo vụ sau đó đến thay ca cho phó hiệu trưởng. Khi anh ta mang theo mấy cái túi ngủ vào, những người đó lập tức kinh ngạc: "Thầy chủ nhiệm, thầy không định cho chúng em ngủ ở đây chứ?"

Thầy chủ nhiệm giáo vụ đặt mấy cái túi ngủ lên bàn họp, lạnh lùng nói: "Nếu các em chịu nói ra thì sẽ không cần ngủ ở đây."

Lúc này, mấy học sinh nghe xong, thấy thầy chủ nhiệm làm thật, liền liên tục phản đối.

"Không phải, chúng em phải nói gì chứ, chúng em chẳng biết gì cả."

"Thầy chủ nhiệm, thầy đây là cố tình làm khó chúng em phải không? Bọn em mỗi ngày chỉ đi học rồi tan học, có thể biết gì chứ."

"Thầy chủ nhiệm, thầy có chứng cứ không? Tùy tiện giam giữ chúng em ở đây là phạm pháp, chúng em có thể báo cảnh sát đó!"

"Đúng đó, chúng em muốn báo cảnh sát!"

...

Về điều này, thầy chủ nhiệm giáo vụ vừa trải giường, trên mặt không chút hoảng sợ: "Phạm pháp gì chứ, tôi dạy thêm cho học sinh của mình không được sao?"

Những người đó sững sờ. Rõ ràng không ngờ thầy chủ nhiệm của mình lại chơi trò vô lại! Lần này thì hết cách rồi. Cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn trải chiếu ngủ.

...

Đêm dần khuya. Ngôi trường vốn náo nhiệt ban ngày giờ đây bị bóng tối bao phủ, chìm vào một không gian tĩnh lặng.

Tuy nhiên, những người này đều là cú đêm, thời điểm này là lúc tốt nhất để họ trèo tường ra ngoài chơi. Nhưng bây giờ lại bị buộc phải ở lại đây.

Thế là ai nấy đều nằm trong túi ngủ mà vô cùng buồn chán.

Cuối cùng, một cậu học sinh trong số đó lên cơn thèm thuốc lá, sau khi trằn trọc nửa tiếng, thực sự không chịu nổi, liền đại khái tìm một cái cớ: "Thầy chủ nhiệm, em muốn đi vệ sinh."

Thầy chủ nhiệm giáo vụ cau mày, lập tức nói: "Tôi đi cùng em."

Cậu học sinh nghe vậy, liền lén đá nhẹ vào người bạn bên cạnh. Đối phương lập tức hiểu ý, lên tiếng: "Ui da! Thầy chủ nhiệm, em đau bụng!"

Quả nhiên, sự chú ý của thầy chủ nhiệm giáo vụ bị phân tán: "Sao tự nhiên lại đau bụng vậy?"

Người bạn kia ôm bụng, rên rỉ: "Không biết, tự nhiên đau thôi."

Cậu học sinh nhân cơ hội này nói một câu không nhịn được nữa, rồi chuồn êm ra ngoài. Thầy chủ nhiệm bị người đang kêu đau bụng giữ chân, muốn đuổi theo cũng không được.

Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua, cậu học sinh đó vẫn không quay lại. Điều này khiến người ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Thầy chủ nhiệm giáo vụ thực sự lo lắng, không màng đến người cứ kêu gào đau bụng nữa, quyết định đi xem một chút trước.

Vừa hay lúc này có một nữ sinh cũng muốn đi vệ sinh. Thế là hai người cùng nhau ra khỏi phòng.

Kết quả vừa đi ra chưa đầy nửa phút...

"A——!!!"

Ngay lập tức, một tiếng hét chói tai thảm thiết, cứ thế vang vọng khắp cả tòa nhà. Những người trong phòng họp kinh hãi.

Ngay sau đó, họ liền lập tức đứng dậy chạy ra ngoài. Chỉ vừa chạy đến cửa nhà vệ sinh, liền thấy thầy chủ nhiệm giáo vụ đang đứng sững ở đó, cô gái bên cạnh thì vẻ mặt kinh hoàng ngã ngồi bệt xuống đất.

Hướng theo ánh mắt của họ nhìn qua...

Liền thấy ở ngay cửa nhà vệ sinh, một người đang treo lơ lửng ở đó, mắt lồi ra, lưỡi thè dài, toàn bộ cơ thể theo làn gió lùa qua, lắc lư qua lại, trông vô cùng quỷ dị.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi!

Loading...