Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chương 31:

Cập nhật lúc: 2024-09-13 15:41:15
Lượt xem: 51

Chương 31:

 

Hot search của Bạch Phi được nằm trên trang mạng của Tinh Võng đến hơn một tuần mới biến mất

 

Tuần này, có rất nhiều người đã liên hệ với Bạch Phi.

 

Các loại phương tiện truyền thông đều vây quanh ở cổng trường, có những lời mời từ các nền tảng phát sóng trực tiếp, trong đó có những lời mời rất ba hoa chích chòe họ muốn để Bạch Phi trở thành gương mặt nổi tiếng mới trong hệ thống chữa bệnh.

 

Càng khó tin hơn nữa là có người tìm kiếm tài năng đến tìm Bạch Phi để mời anh bước chân vào giới giải trí.

 

Bạch Phi phớt lờ tất cả, cho đến khi có một giọng nói trực tiếp liên hệ đến anh.

  

“Xin chào, đây là trung tâm trị liệu tinh thần sau chiến tranh, mấy ngày hôm trước nhìn thấy video của ngài ở viện thực vật, cảm thấy ngài là nhân tài mà chúng tôi cần đến. Chúng tôi đã trao đổi phương thức liên hệ với ngài, ngày mai chúng tôi bên này sẽ cử người đến đón ngài đến để tham quan thử nghiệm, tám giờ sáng ngày mai gặp.”

 

Tham quan thử nghiệm? Đây là trực tiếp thông báo à, cũng không cần hỏi ý kiến anh thế nào sao.

 

Ngày hôm sau Bạch Phi đến vị trí được chỉ định, bước lên chiếc xe bay được thiết kế đặc biệt để đón mình.

 

Cửa xe đóng lại, rất nhanh bọn họ đã đến khu ngoại ô.

Bạch Phi lần đầu tiên đến khu ngoại ô của tinh cầu này, hai bên đường của khu ngoại ô đều được trồng các cây sinh học, chỉ có thể dùng để lọc không khí giống như cây cổ thụ.

  

Xe bay trực tiếp dừng lại ở tầng trệt của một tòa nhà, sau khi bước ra có chuyên gia đứng bên cạnh xe đợi anh

“Xin chào, thật xin lỗi vì đã mạo muội mời anh đến đây.” Người trước mặt là một cô gái trẻ trung, nhìn thấy Bạch Phi xuống xe, cười tít mắt mà nói.

 

Duỗi tay không đánh người đang cười, Bạch Phi chỉ cười không nói。

 

Người đi theo phía sau vị này có tên Kỷ La Tư, bước vào thang máy.

 

Bắt đầu từ lúc bước vào tòa nhà, có một cảm giác khiến Bạch Phi không thoải mái, cho đến khi tham quan hết từng lầu từng lầu, cuối cùng anh cũng biết cảm giác này từ đâu mà có.

 

Nếu nói tòa nhà này là trung tâm điều trị tinh thần thì không đúng,những người chỉ bị thương nhẹ về mặt tinh thần sẽ không đến đây, người có thể ở lại nơi này đều là người đã mất trí, không thể nào trở lại hòa nhập với xã hội.

 

Bọn họ bắt đầu đi từ tầng cao nhất xuống dưới.

 

Trong một phòng ở mỗi tầng đều nhốt một người, xuyên qua cửa sổ nhỏ bằng kính cường lực, có thể nhìn rõ hoàn cảnh ở bên trong.

 

Lúc mới đầu người của những tầng đó chỉ c.h.ế.t lặng nằm trên giường gỗ, hoặc là nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u tóc, nhiều nhất cũng là đập đầu vào tường.

 

Kỷ La Tư vừa đi vừa giải thích cho Bạch Phi: “Những người này đều đi tác chiến ở những vùng bị ô nhiễm nặng, sau khi trở về không kịp thời xử lý và thanh lọc, mới bị biến thành như vậy.”

 

Đến những tầng dưới, tình hình của những người ở trong rất rõ ràng là nghiêm trọng hơn.

 

Những người này hai mắt đỏ thẫm, phát điên ở trong phòng, la hét ầm ĩ, đ.ấ.m mạnh lên tường.

 

“Ài.” Kỷ La Tư thở dài, “Bọn họ đều là những người đáng thương, rõ ràng vì lập chiến công cho Đế Quốc, trở về lại biến thành bộ dạng như bây giờ”

 

“Bây giờ hàng năm càng ngày càng ít người thức tỉnh hệ trị liệu, nếu cứ tiếp tục như vậy, người đến chỗ chúng tôi sẽ càng ngày càng nhiều.” Kỷ La Tư vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Bạch Phi.

 

Thông thường những người tiếp nhận giáo dục từ hệ chữa trị của Đế Quốc, trên người bọn họ đều có cảm giác trách nhiệm đối với hệ chữa trị, nhìn thấy khung cảnh như này sẽ sợ hãi, sẽ đáng thương, sẽ không nhịn được, còn sẽ thể hiện rằng bản thân nhất định sẽ dốc hết toàn bộ sức lực.

 

Chỉ duy không giống ánh mắt của người biểu cảm lãnh đạm trước mặt như vậy.

 

Camera giám sát của hành lang nhấp nháy màu đỏ, nhìn thấy hai người họ cuối cùng cũng đến tầng một.

  

Mức độ bảo vệ của các phòng ở tầng một cũng cao hơn, nhìn những sinh vật ở trong phòng đã không thể gọi là con người nữa, ánh mắt của Bạch Phi cũng không hề di dời.

Trong tình huống chưa biết được đối phương muốn gì, anh tuyệt đối sẽ không tiến lên trước.

 

Ai biết được phía trước có loại bẫy gì.

 

Bỗng nhiên phía dưới truyền lên tiếng thét với âm thanh u trầm, sau đó là một chấn động nhẹ ở trên mặt đất. 

 

“Phía dưới vẫn còn?” Bạch Phi hỏi.

 

Kỷ La Tư: “Phía dưới vẫn còn hai tầng, là người bị ô nhiễm có tinh thần lực rất cao, cũng là nghiệm trọng nhất, vì sự an toàn của nhân viên nên để họ ở phía dưới.”

 

Bạch Phi: “Tôi có thể xem thử không?”

 

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc bước vào tòa nhà này Bạch Phi thể hiện sự hiếu kỳ.

 

Kỷ La Tư mở liên lạc, không biết nói gì với bên kia, sau khi cúp máy liên lạc, gật đầu với Bạch Phi: “Có thể, nhưng phía dưới là khu vực hạn chế của chúng tôi, quá đỗi nguy hiểm, cho nên chúng ta chỉ tham quan đơn giản một chút là được.”

 

Xuống đến tầng một phía dưới, mức độ bảo vệ ở đây quả nhiên lại cao hơn một bậc, nhưng vẫn có thể từ cửa sổ nhỏ nhìn được tình hình bên trong.

 

Những người này bị ô nhiễm gặm nhấm quanh năm, đã không còn hình dạng con người, toàn thân trên dưới có vô số vết thương tự mình gây ra. 

 

Nhìn thấy bọn họ đi qua, đôi mắt những người này sáng lên với ánh mắt tàn nhẫn, mạnh mẽ xông vào cửa bảo vệ, phát ra những âm thanh u ám ảm đạm.

  

Bất kể lúc nào đến đây Kỷ La Tư đều cảm thấy run sợ, mặc dù cô biết bảo vệ rất tốt, những âm thanh la hét và đập cửa từ hai bên truyền đến, không kể từ đâu đến đều làm cho người ta không thoải mái.

 

Nhưng cô quay lại nhìn người bên cạnh, không có lấy một chút khó chịu, bước chân bước rất nhàn hạ.

 

Sắp tham qua xong tầng hai phía dưới, Kỷ La Tư thở phào một hơi, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

 

Ở phòng cuối cùng, Bạch Phi nhìn thấy một người bị nhốt bên trong, toàn thân trên dưới đều sạch sẽ, chỉ yên tĩnh ngồi ở đấy, không nhìn ra dáng vẻ của người có tinh thần cuồng bạo.

 

Đối phương cũng cảm nhận được có người đang quan sát mình, ngẩng đầu lên đối mặt với Bạch Phi, trong một khoảnh khắc ánh mắt bình tĩnh liền thay đổi.

 

Người đó nhanh chóng từ bên giường đến ngay cửa, cách cửa sổ nhìn Bạch Phi, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.

 

Bạch Phi muốn tiến trước một bước, lại bị Kỷ La Tư ngăn cản: “Đừng lại gần, đi thôi”

 

Đi đến bên ngoài ngã rẽ, Bạch Phi không thể nhịn được quay đầu lại nhìn, người đó vẫn đứng ở cửa, dùng khẩu hình nói với anh hai chữ, trong lúc đó Bạch Phi nhìn không hiểu.

 

“Người vừa nãy nhìn có vẻ không giống những người khác.” Đi đến tầng một Bạch Phi hỏi Kỷ La Tư.

 

Kỷ La Tư: “Có gì không giống, chẳng qua trong nhà có tiền, mỗi ngày chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ chút là được.” 

 

Vừa nghe đã biết là nói dối, chẳng qua Bạch Phi cũng lười để ý, tham quan xong chuẩn bị tạm biệt và rời đi.

 

“Đợi một chút.” Đến cuối cùng Kỷ La Tư rốt cuộc cũng nói ra mục đích thực sự.

 

“Hôm nay muốn tôi thanh lọc cho một người bệnh?” Bạch Phi nhướn mày, “Từ trước đến nay ai cũng biết không thể chống lại tinh thần cuồng bạo, đặc biệt những bệnh nhân ở đây đều ở giai đoạn cuối”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/livestream-cach-trong-mot-goc-cay-thao-o-tinh-te/chuong-31.html.]

 

“Nhưng cấp S sẽ khác, sợ là anh không biết sức mạnh hệ chữa trị cấp S thậm chí có thể đảo ngược tinh thần cuồng bạo.” Kỷ La Tư trả lời, “Biết ngoài kia gọi anh là gì không?”

 

“Là gì?”

 

Kỷ La Tư: “Người thừa kế của vị thần chữa trị, anh cũng biết Bạch Kỳ Đàn năm đó nhận được biết bao nhiêu vinh dự trên người, không muốn trở thành người thứ hai sao?”

 

Cảm ơn, anh cũng không muốn trở thành người thứ hai c.h.ế.t vì làm việc quá sức.

 

“Sợ là làm cô thất vọng rồi, tôi không phải là người giống vị thần chữa trị cấp S đó, tôi cũng không có đức tính hy sinh giống ông ta.” Bạch Phi vừa nói vừa nhìn thấy người cầm s.ú.n.g đi từ trong sảnh ra đứng bên cạnh Kỷ La Tư.

 

Kỷ La Tư: “Chỉ là thử một chút, có lẽ sẽ phát hiện bất ngờ mà anh không biết, thế nào?”

 

“Được thôi, vậy tôi thử xem.” Bạch Phi ôn nhu mỉm cười

 

Có thể phát hiện kinh hỷ mà anh không biết

 

Bên trong phòng thanh lọc ở tầng một đã chuẩn bị xong chỉ chờ Bạch Phi, anh đi vào trong phòng, nhìn thấy một người gớm ghiếc được trói lại nằm ở trên giường.

 

Dây được trói rất chặt, đến nỗi có thể nhìn thấy gân màu xanh đen của người nằm trên giường trong lúc giằng co.

 

Xung quanh có vài người đứng bảo vệ sự an toàn của Bạch Phi.

 

Đứng ở vị trí một bên cách giường khoảng một mét, Bạch Phi đưa tinh thần lực ra ngoài.

 

anh dùng ý thức kiểm soát tốc độ di chuyển sức mạnh tinh thần của mình, từ từ từng chút một xông đến người ở trên giường, dần dần quấn lấy người đó.

 

Sau đó anh vờ như bản thân đang sử dụng tinh thần lực một cách cuồng bạo, rồi cơ thể anh lắc lư và ngã ngửa xuống đất

 

Thân thể còn chưa ngã xuống đất đã được người khác đỡ lấy, Bạch Phi thuận thế nhẹ nhàng ngã xuống

 

“Anh ấy sao vậy?

 

“Nhanh đưa anh ấy đến cabin trị liệu.”

 

Bạch Phi nghe thấy âm thanh trò chuyện xung quanh, cảm nhận được bọn họ đang đưa anh vào trong cabin trị liệu.

 

Giả vờ ngất có thể trốn được việc quét kiểm tra trong cabin trị liệu không?

 

Còn chưa đợi Bạch Phi nghĩ tiếp, phía bên trong cổ tay trái đột nhiên bị đ.â.m một cái, Bạch Phi trong chớp mắt đã chìm vào giấc ngủ.

 

Sau khi tỉnh lại, từ trong cabin đi ra, nhìn thấy sắc mặt Kỷ La Tư không thoải mái ngồi ở bên ngoài. 

 

Thấy Bạch Phi tỉnh dậy mới thở ra một hơi nhẹ nhàng

 

Chưa đợi đối phương mở miệng nói, Bạch Phi gãi gãi đầu, đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự có lỗi: “Xin lỗi, tôi quên nói trước với cô, tôi mỗi lần sử dụng tinh thần lực sẽ có chút vấn đề”

 

Trong thời gian Bạch Phi ngất đi, Kỷ La Tư đã từ trung tâm nghiên cứu tinh thần lực biết được nguyên nhân, thuận tiện thu hoạch được đánh giá của đối phương

 

Cấp trên hạ lệnh cho cô, cô chỉ thực hiện chứ không hiểu rõ tình hình cụ thể. 

 

“Đúng rồi, tình hình thanh lọc của người đó thế nào rồi?” Bạch Phi hỏi

 

Kỷ La Tư: “ Thời gian quá ngắn, chỉ thanh lọc được một lớp ô nhiễm bên ngoài. Xin lỗi, chúng tôi cũng là muốn nhanh chóng tìm ra phương pháp điều trị.” 

 

Bạch Phi nhìn Kỷ La Tư, đối phương ngay lập tức bịt miệng anh, hướng Bạch Phi nói: “Hôm nay đã gây ra ảnh hưởng cho cơ thể của anh, thật sự xin lỗi, tôi sẽ phái người đưa anh trở về.”

 

“Đúng vậy, kiểu sức khỏe như tôi cần phải cẩn thận nghỉ ngơi.” Bạch Phi nhấn mạnh mấy chữ cẩn thận nghỉ ngơi, anh hướng Kỷ La Tư nói một câu chân thành: “Rất xin lỗi vì không giúp được gì cho cô, đợi lần tới tinh thần lực của tôi nhiều hơn một chút sẽ thử lại lần nữa.”

 

Kỷ La Tư bây giờ không muốn nghe đến hai chữ thử xem nữa, lịch sự tiễn Bạch Phi lên xe bay.

 

Vừa ngồi xuống xe, Bạch Phi đã nhận được tin tức từ Lan Khuê

  

【Không hay rồi, không thấy Côi Tể và Tiểu Thời đâu cả!】

 

Bạch Phi:【Sao lại không thấy? Không thấy từ lúc nào.】

 

Lan Khuê: 【Vừa nãy cách đây không lâu, tình huống cụ thể cậu đến đây tôi kể cho cậu.】

 

Vậy là Bạch Phi chỉ có thể đổi hướng đi đến nơi ở của trung tâm nghiên cứu thực vật

 

Đến cửa, Ngụy Nhiên chạy đến kéo lấy anh: “Camera giám sát hiển thị hai tên nhóc phá phách đó đã chạy ra khỏi trung tâm nghiên cứu rồi. Hiện tại chúng tôi đã phái người đi điều tra các camera trên đường xem họ chạy theo hướng nào.” 

 

“Cậu thân với bọn họ nhất, cậu có biết bọn họ sẽ đi đâu không?” Lan Khuê lo lắng hỏi.

 

Bạch Phi: “Tôi làm sao biết được Côi Tể đã từng đến Tinh Cầu Gia Nhĩ hay chưa, nhưng mà các cậu có thể tra thử xem Tiểu Thời thích đi đâu, còn nữa làm sao lại để lạc mất bọn họ vậy?

 

Lan Khuê: “Linh thực sẽ dựa vào người nuôi dưỡng chúng, cái này cậu hiểu mà.”

 

Bạch Phi gật đầu

  

“Cho nên từ lúc cậu rời đi, chúng tôi sợ tên nhóc hoa hồng có phản ứng khác lạ nào đó, nên đã đặc biệt cẩn thận, quan sát suốt hai mươi bốn tiếng. Không ngờ nó cả ngày cứ như một thiên thần, rất ngoan ngoãn nghe lời, cư xử cũng đúng mực.”

 

“Đợi đã, cậu là đang nói đến Hoa Hồng sao?” Bạch Phi hoài nghi.

 

Những từ miêu này thật sự có thể dùng để hình dung nhất bá trong vườn thực vật sao?

 

“Đương nhiên rồi! Bởi vì nó quá ngoan, dẫn đến tất cả thành viên đều buông lỏng cảnh giác, mới để nó chạy thoát.” Lan Khuê lớn tiếng nói

  

Camera giám sát bị gián đoạn một cách khó hiểu khi xem đến một ngã rẽ, chỉ có thể đợi phục hồi camera giám sát, nhưng không biết phải đợi đến bao giờ.

 

Bạch Phi đứng ở ngã rẽ, phát hiện nơi này cách đường về nhà anh rất gần, anh nói với Lan Khuê: Tối nay cứ nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho hai chúng nó đâu”

 

Lan Khuê: “Tôi là đang lo cho chúng nó sao? Tôi đang lo cho người đi đường ấy. Lỡ như bọn chúng không chịu khống chế, đột nhiên chúng biến thành bản thể rồi chơi trong thành phố, vậy thì phải làm sao đây.”

 

“Vậy thì quá tốt, như vậy có thể nhanh chóng tìm được chúng rồi.”

Bạch Phi nói xong, vẫy tay chào tạm biệt Lan Khuê.

 

Đến lúc về nhà, phát hiện có hai bóng dáng quen thuộc ngồi ở trước cửa, nghe thấy Bạch Phi đến gần, thuận thế ngẩng đầu lên.    

 

Bạch Phi: Hai đứa làm sao tìm được đến đây?

 

Loading...