Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chương 3: Thủ lĩnh vườn bách thảo thì ra là một tên cuồng nhan sắc!
Cập nhật lúc: 2024-09-13 15:37:26
Lượt xem: 116
Chương 3: Thủ lĩnh vườn bách thảo thì ra là một tên cuồng nhan sắc!
Ngày hôm sau, Bạch Phỉ đến sân bay Li Thăng vào lúc sáng sớm.
Tối hôm qua cậu mới biết được, cái gọi là vườn bách thảo thật ra là một hành tinh, bọn họ sẽ đến đó bằng phi thuyền.
Vào buổi sáng sớm, ở sân bay vô cùng nhộn nhịp, các phi thuyền ở khắp nơi thay phiên bay lên xuống, nhìn thì trông thật hỗn loạn nhưng lại rất có trật tự.
Đứng ở đây, Bạch Phỉ có một loại cảm giác không chân thật.
Phi thuyền! Không gian bên ngoài!
Thời đại của cậu đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới sự tồn tại của mấy thứ đó đâu, bọn họ còn phải dùng hết tài nguyên mới chế tạo được tàu bay giúp mọi người tránh nạn. Nhưng ở nơi này, việc du hành qua lại ở các hành tinh là chuyện bình thường như cơm bữa.
Thậm chí còn có rất nhiều người sống ở hành tinh khác, đến hành tinh Gale để làm việc.
Bạch Phỉ hứng thú nhìn khung cảnh phát triển nơi đây, thẳng đến lúc phi thuyền đưa đón bọn họ đáp xuống đường bay.
Một đoàn người bước lên phi thuyền.
Mỗi người sẽ tiến vào vườn bách thảo với những địa điểm khác nhau, nó xếp theo thứ tự bảng số rút thăm của ngày hôm qua.
Bạch Phỉ nhìn con số 1, lại tiếp tục trầm tư thêm một lần nữa.
Cái này có nghĩa cậu sẽ là người đầu tiên bước vào bên trong vườn, nhưng cậu còn chưa mượn được chút kinh nghiệm nào từ người khác cả.
Phi thuyền cất cánh, Bạch Phỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đã tiến vào không gian vũ trụ. Những người khác đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có Bạch Phỉ nhìn phi thuyền bay ngang qua các hành tinh, cảm giác thật mới lạ.
Trước khi lên phi thuyền, bọn họ đã mở ra không gian phát sóng trực tiếp của mình, lúc này người xem tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Phỉ:
【Người khác đều ngủ cả rồi, chỉ có anh trai nhỏ này giống như tôi lần đầu được đi phi thuyền vậy.】
【Khuôn mặt góc nghiêng thật là đẹp, đến cả bộ dáng ngắm sao của bảo bối cũng đẹp nữa!】
Bay được nửa tiếng, phi thuyền dừng lại ở một hành tinh nhỏ.
Tiếng thông báo của phi thuyền vang lên:
“Xin mời người số 1 bước xuống.”
Bạch Phỉ đứng dậy, bước vào trong ô vuông ngay chính giữa phi thuyền, vừa mới đứng yên trong giây lát, thì có một thứ gì đó trong suốt như thủy tinh, tạo thành khối trụ bao bọc Bạch Phỉ, tiếp đến là một tia sáng vây lấy cậu.
Bạch Phỉ cảm thấy mình đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh, nhưng hai chân cậu vẫn vững vàng đứng trên mặt đất.
Lần đầu đi thang máy vũ trụ, cảm giác lo lắng là điều không thể tránh khỏi, nhưng Bạch Phỉ rất nhanh bình tĩnh trở lại, thậm chí còn có thể thông qua lớp chắn trong suốt trước mặt nhìn ra bên ngoài.
Một màu đen đậm vây quanh phía trên hành tinh, nếu nhìn kỹ thì ngẫu nhiên còn có thể thấy một chút màu xanh lục ở bên dưới.
Càng đến gần, thì sẽ có thể nhìn thấy rõ hơn.
Ngay phía dưới Bạch Phỉ là một rừng hoa hồng, cách đó khoảng mấy chục mét, Bạch Phỉ có thể thấy rõ ràng có vô số những bông hoa đỏ rực như máu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Phỉ mỉm cười.
Thật trùng hợp, ở tận thế cũng có vực thẳm trông như thế này.
Tuy cậu là nhà nghiên cứu, nhưng vì để có thể lấy tư liệu thực tế, cậu thường xuyên cùng với lính đánh thuê ở căn cứ lập thành một nhóm đi vào vực thẳm.
Loại địa hình thế này cậu quá là quen thuộc.
【Ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng quá rồi! Không phải năm ngoái vừa được thanh lọc sao, như thế nào lại trở nên thế này?】
【Mỗi năm tình trạng ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, năm ngoái không không một ai thắng được, năm nay chắc sẽ không phải “không ai sống sót” đó chứ.】
【Chỉ có thể đặt một chút hy vọng lên Tiêu An.】
【Chờ đã, tôi hình như thấy anh trai nhỏ mỉm cười! Mẹ ơi, con thấy thần tiên rồi.】
【Chắc nhìn nhầm thôi, đối mặt với hoàn cảnh này ai có thể cười cho nổi chứ, tôi đoán anh trai nhỏ nhất định là hối hận khi tới nơi này, dù sao cậu ấy đến tinh thần lực cũng không dùng được.】
【Thật hả? Thế mà còn dám thách thức Tiêu An.】
Bạch Phỉ được thang máy vũ trụ vững chắc đưa xuống vị trí trung tâm vườn hoa hồng, trong nháy mắt dây leo hoa hồng quấn quanh bên ngoài lớp chắn trong suốt, làm Bạch Phỉ có ảo giác mình đang bị quấn chặt vậy.
Dây leo hoa hồng theo động tác ngẩng đầu của Bạch Phỉ, cũng di chuyển đầu hoa nhìn cậu.
Màu đỏ sậm tựa như mực, mãnh liệt, khoa trương. Cánh hoa tầng tầng lớp lớp mở ra, từ bên trong nhụy hoa lộ ra những chiếc răng bén nhọn, nhe răng trợn mắt hướng về phía Bạch Phỉ.
【A, không nhìn nổi nữa, bị ném tới đó chắc chắn khó mà thoát ra được.】
【Tôi đặt cược năm mươi xu, anh trai nhỏ đến cửa cũng không thể bước ra.】
【Không xem không xem nữa, đi qua phòng phát sóng trực tiếp của Tiêu An bên cạnh đây.】
Người xem đang chuẩn bị rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Phỉ, thì thấy thanh niên nở nụ cười dịu dàng, không chút do dự tháo bỏ nút cầu cứu trên cổ tay, ném sang một bên, ấn nút mở cửa.
Toàn mạng bùng nổ:
【!!!!! Cậu ấy làm cái gì vậy!!! Không muốn sống nữa hay gì!!!】
【Trời ơi, quá đẹp trai, bộ dáng đi chịu c.h.ế.t của cậu ấy quá đẹp trai!】
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hoa hồng đã lâu không cảm nhận được hơi thở con người, bông hoa hưng phấn đến run rẩy.
Vốn dĩ là bầu trời trong xanh giờ đây đã bị dây leo che khuất, một rừng hoa hồng giống như khu rừng rậm nguyên sinh, mỗi một nhánh hoa hồng chẳng khác gì một cây đại thụ che trời.
Bạch Phỉ đứng ở bên trong, bị một đám cây vây quanh, từ màn hình cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng và áp bức, nhưng Bạch Phỉ vẫn như cũ giữ vẻ mặt dịu dàng.
Cho đến khi bông hoa dài một mét cúi xuống lao về cậu, ánh mắt Bạch Phỉ trở nên sắc bén, nhanh chóng rút ra con d.a.o từ bên hông.
Nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của dây leo, trong nháy mắt khi đầu bông hoa tiến sát lại gần cậu, cậu lập tức nhảy lên, đ.â.m con d.a.o vào nhụy hoa ở bên trong hàm răng.
Một loạt động tác được thực hiện như nước chảy mây trôi, nhưng tiếc rằng con d.a.o bình thường ở trước mặt thực vật dị hóa đều vô cùng mỏng manh, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, con d.a.o cắm ở giữa nhụy hoa tan thành những mảnh vỡ.
Tay Bạch Phỉ cánh nhụy hoa rất gần, chỉ cần nhụy hoa mở miệng liền có thể cắn đứt bàn tay của cậu, nhưng Bạch Phỉ lại để yên tay ở đó.
Trong giây phút vừa rồi cậu cảm nhận được một cảm giác thân quen đến lạ lùng.
Có thể là từ sâu bên trong nhụy hoa, cũng có thể là từ trong làn gió bốn phương tám hướng.
Tại thời điểm này, cậu đột nhiên thay đổi ý định, muốn đánh cuộc một phen.
Cậu quyết định không thu tay lại.
Giờ phút này, hoa hồng ngửi được hơi thở của cậu, nuốt xuống toàn bộ mảnh vỡ con dao, một lần nữa nhe ra những chiếc răng sắc nhọn.
【 A a a! Sao cậu ấy không di chuyển!! Sắp cắn rồi.】
【Một phát cắn xuống là đi tong luôn cánh tay đó.】
【Không nhìn đâu, biết là cậu ấy đang thể hiện, nhưng sắp không giữ được mạng rồi kìa.】
Khi mọi người cho rằng cánh tay Bạch Phỉ không cứu được nữa, thì không ngờ rằng hoa hồng lại thè ra đầu lưỡi hồng nhạt từ giữa hai hàm răng, nhẹ nhàng l.i.ế.m đầu ngón tay Bạch Phỉ.
Liếm xong liền nhanh chóng thu về, toàn bộ cánh hoa co rút lại, khẽ run rẩy.
Nhìn thế nào cũng giống như đang run lên vì vui sướng.
?
Bạch Phỉ sửng sốt, ngay cả cậu cũng không lường trước được nước đi này.
Nhưng bị đầu hoa liếm, cũng quá buồn nôn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/livestream-cach-trong-mot-goc-cay-thao-o-tinh-te/chuong-3-thu-linh-vuon-bach-thao-thi-ra-la-mot-ten-cuong-nhan-sac.html.]
Còn tưởng là Bạch Phỉ sẽ phải trải qua một trận chiến ác liệt, nhưng không nghĩ tới sau khi hoa hồng l.i.ế.m cậu xong, thì không còn tỏ vẻ muốn tấn công cậu nữa.
Ngược lại thu về những dây leo dày đặc vây xung quanh cậu, nhường ra một con đường cho cậu đi.
Bạch Phỉ cứ như vậy đi vào con đường hoa hồng vì cậu mà mở ra, tiến vào bên trong vườn.
【Có ai thấy rõ vừa rồi cậu ấy đã làm cái gì không? Làm sao có thể biến tên thủ lĩnh vườn thực vật trở nên như thế này vậy?】
【Tôi chỉ thấy hoa hồng trông giống tên già háo sắc thôi.】
【 Hu hu hu hu, hoa hồng đã làm chuyện mà tôi không dám làm rồi.】
【Đã hiểu, thì ra thủ lĩnh vườn thực vật cũng là một tên cuồng nhan sắc.】
Những thực vật ở địa điểm thả xuống đã được lựa chọn một cách cẩn thận, tất cả đều là những đám thực vật mạnh nhất trong vườn.
Nếu có thể làm cho chúng nó phục tùng, thì trên cơ bản đã thành công một nửa rồi.
Ở chặng đường kế tiếp, có rất ít loài thực vật đến khiêu chiến.
Việc còn lại chính là kiểm tra xem những ứng viên ở trên hành tinh bị ô nhiễm nặng này, có thể chịu đựng được ba ngày hay không.
Người bình thường sẽ không thể chịu đựng quá một tiếng, nhưng đa số người thuộc hệ chữa trị có thể ở lại đến một ngày, phần còn lại chỉ đành trông chờ vào vận may cá nhân.
Sau một hồi vật lộn, các phòng phát sóng trực tiếp khác đã dần tối mờ đi, chỉ còn lại phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Phỉ và Tiêu An là còn sáng, cũng chỉ có hai người họ là thực sự tiến vào được vườn bách thảo.
Lúc này Bạch Phỉ mới thật sự thấy rõ toàn cảnh vườn bách thảo, cậu nhìn thấy có rất nhiều loài thực vật quen thuộc, có điều những thực vật này cao lớn hơn nhiều so với con người.
Đến một cây nấm cậu còn phải ngước nhìn lên.
Hơn nữa cậu có thể nhìn thấy rõ những khí đen quấn quanh những thực vật đó, mấy cái đó chắc hẳn là ô nhiễm đi.
Muốn sống an ổn ở vườn bách thảo trong vòng ba ngày, cách tốt nhất là tìm một khu vực tương đối ít bị ô nhiễm, mà cắm chân ở đó.
Nhưng Bạch Phỉ càng đi vào, cảm giác cỗ hơi thở thân quen càng hiện rõ.
Cậu cảm thấy mình cần phải hiểu biết thêm về vườn bách thảo.
Nhưng cố tình vườn bách thảo lại là một hành tinh, còn lớn thế này, thì dù có mất ba ngày để tìm hiểu cũng không hết.
Có con đường nào là nhanh nhất không ta, Bạch Phỉ chợt nhiên nghĩ ra.
Cậu mở màn hình tương tác phát sóng trực tiếp cá nhân, nhìn vào màn hình mỉm cười, nói: “Chào mọi người nha.”
Vì hành động ngoài dự đoán trước đó của Bạch Phỉ, cộng thêm thái độ đột ngột thay đổi của hoa hồng, nên có rất nhiều người tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của cậu.
Những người này thấy Bạch Phỉ tự nhiên bắt đầu tương tác với mình, diễn đàn tức khắc trở nên rối loạn.
【Oaaa giọng nói cũng quá dễ nghe rồi, thích cực luôn!】
【Xin chào anh đẹp trai nha! Chúc anh trai một ngày tốt lành!】
【Ngắm gương mặt này ở cự ly gần như vậy, ma ma tôi yêu mất thôi!】
Bạch Phỉ nhìn một loạt tin nhắn dày đặc, khóe môi hiện lên ý cười, con ngươi màu hổ phách lóe lên tia sáng nhỏ, lúc này mới mở miệng hỏi: “Mọi người có biết ở đây có nơi nào đáng để thưởng thức không?”
【Tôi c.h.ế.t cười mất, chủ nhà quả thật là tới để du lịch mà.】
【Nếu tôi có thể đến vườn bách thảo, tôi khẳng định sẽ đến nơi đó trước, nhưng với tình trạng ô nhiễm như thế này, thì cả đời này tôi sẽ không thể đi được hu hu hu.】
【Hu hu hu tôi cũng vậy, bảo bối hãy thay tôi đi đi, để tôi gửi định vị cho cậu.】
Bạch Phỉ nhìn cái định vị mình mới thu hoạch được, bấm vào cậu phát hiện nó đang ở gần mình, thế nên liền theo chỉ dẫn mà đi.
Đi chưa bao lâu, đột nhiên có một chiếc tàu bay khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt.
Một nửa bị chôn vùi dưới đất, một nửa thì ở bên ngoài. Toàn bộ thân tàu bị tàn phá đến không thể tả, vùng đất xung quanh đều bị cháy đen.
Bốn bề của tàu bay bị phủ bởi một tầng lớp lá mỏng, dường như tạo thành một mảnh đất, để mọi người đến khám phá.
Khi Bạch Phỉ nhìn thấy ký hiệu lộ ra ở bên ngoài thân tàu, lần đầu tiên cảm xúc của cậu d.a.o động.
Đây… Đây là “Noal” mà.
Con tàu chạy nạn của bọn họ dùng năm đó, thì ra là bay đến nơi này, nhìn tình hình này có lẽ cũng không hoàn toàn chạy thoát khỏi thảm họa.
Bên cạnh đó có dựng một tấm biển, trên mặt ghi chi tiết về thời gian phát hiện điều này.
Hóa ra từ trăm năm trước đã phát hiện ra, phát hiện này đã làm ra một chấn động lớn.
Vì loại kiểu dáng của con tàu đã quá cũ, hơn nữa trong cabin còn chứa đựng một lượng lớn hạt giống. Có điều khi rơi xuống, nó đã bị gió thổi bay khắp hành tinh.
Đối với Đế Quốc đang thiếu thốn thực vật mà nói, đây chính là một nguồn tài nguyên quan trọng.
Cho nên một hành tinh hoang trước kia, lắc mình một cái liền trở thành vườn bách thảo của Đế Quốc. Tuy nhiên vì sự ô nhiễm ngày càng gia tăng, dẫn đến nơi này bị ăn mòn càng ngày nghiêm trọng.
Mà mười năm trở lại đây Đế Quốc mới nghĩ ra cách thức đăng thông báo tuyển dụng, để tìm ra những người thanh lọc tài giỏi.
Nhưng hiệu quả cũng không đáng kể bao nhiêu.
Bạch Phỉ đứng ở chỗ này cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện, từ khi cậu tiến vào đây, không lúc nào là không xuất hiện cảm giác quen thuộc.
Thì ra là do cậu gặp lại người bạn cũ đã lâu không gặp.
Những hạt giống thực vật ở Lam Tinh ngày xưa, trên thực tế đều đến từ vườn bách thảo của cậu.
Mà không biết chúng nó còn nhớ rõ cậu hay không.
Ở tận thế, năm đó trong căn cứ phát hiện ra một hòn đảo, có một cây cổ thụ vạn năm đứng sừng sững ở nơi hoang vắng ấy, chỉ duy nhất một cây, không bị dị hóa, vẫn lặng lẽ ở đó.
Vì vậy, căn cứ thành lập nơi định cư cho con người ở xung quanh nó, cũng đem thực vật quý giá gieo trồng ở xung quanh.
Lúc đó Bạch Phỉ luôn đi đến dưới gốc cây ngồi đọc sách, cậu nhớ rõ lúc rời đi, căn cứ cũng lấy đi hạt giống của cây đó.
Không biết nó có ở nơi này hay không.
Bây giờ thực vật đều cao lớn quá mức, nên cũng rất khó để mà tìm được cây đại thụ kia, không biết cậu có tìm ra được không nữa.
Có thể hỏi thử người xem mà, vì thế Bạch Phỉ bắt đầu kinh doanh lại, đầu tiên là đưa màn hình dạo quanh một vòng di tích, trò chuyện một hồi lâu, sau đó mới đưa hình dáng cái cây đó ra miêu tả, hỏi người xem.
【Đây là loại cây gì vậy? Nghe miêu tả có chút quen quen nha.】
【Ừm… Tôi cũng thấy nó rất quen, nghe mô tả thì thấy nó hơi giống với cây thế giới, nhưng mà cây thế giới rất lớn, chắc lớn gần bằng cả một hành tinh, chủ nhà muốn tìm ở đây, thì chắc nó cũng cỡ tương đương với mấy cây khác.】
【Đáng tiếc là cây thế giới đã khô héo nhiều năm rồi, nên cũng không còn cơ hội tận mắt nhìn thấy đâu.】
Cây thế giới? Ở tận thế cái cây của cậu cũng có thể gọi là cây thế giới, nhưng nó không có lớn như thế.
Bằng cả một hành tinh, quá phóng đại rồi, chắc chắn đó không phải là cái cây cậu muốn tìm.
Nói chuyện với người xem một lúc, cũng không có thu hoạch được gì.
Bạch Phỉ quyết định đi dạo những nơi khác, nói không chừng cái cây đó đã bị ô nhiễm, không còn được như xưa nữa thì sao.
Nhưng nếu gặp lại, cậu nhất định có thể nhận ra nó.
Nhưng đi bộ một ngày trời, Bạch Phỉ nhận ra rất nhiều thực vật nhỏ trong vườn bách thảo trước đây, chỉ là không tìm được cây đại thụ kia.
Thôi bỏ đi, có lẽ là thật sự không có.
Bạch Phỉ dừng lại, tìm một chỗ, chuẩn bị nghỉ qua đêm.