Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-04-14 06:13:53
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phòng phát sóng trực tiếp, vị diện Vạn Giới.

 

Sau khi “Cố Chấp Độc Chiếm” mở phó bản, phía trên mỗi phòng phát sóng trực tiếp đều có một thanh tiến độ nhỏ, tên là “độ phá giải cốt truyện”.

 

Trước đó, độ phá giải cốt truyện phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam luôn duy trì ở 0% nhưng ngay khi cậu "cưỡng chế" Ninh Sanh bóc tôm cả ngày, lại còn "vũ nhục" y bằng cách quăng cho năm vạn tệ, độ phá giải cốt truyện của cậu chậm rãi tiến tới 5%!

 

Lọt thẳng vào top 100 người phá giải cốt truyện nhanh nhất. Tuy rằng chỉ là lẹt đẹt ở cuối bảng. Trước đó, người xem ngày nào cũng lo lắng cậu sẽ bị loại ngay vòng đầu. Dù hiện tại cậu mới có 5%, vẫn còn kém mục tiêu 15% của vòng loại khá xa...

 

[Nghĩ thế nào cũng thấy phi lý a a a~]

 

[Chủ phòng bên cạnh may mắn full điểm, dựa vào thể chất cẩm lý siêu cường + chăm chỉ + đọc làu làu cốt truyện gốc, đang dẫn đầu bảng phá giải cốt truyện cũng chỉ miễn cưỡng công lược được 13%...]

 

[=ToT= Trong vòng mấy tiếng từ 0 đẩy lên 5, tôi sợ mình đang nằm mơ à?]

 

Đương nhiên, kiểu mèo mù vớ phải cá rán thế này cũng không phải chưa từng có. Lần trước có người thử thách cốt truyện bằng cách đấu đá lung tung, ai ngờ chó ngáp phải ruồi, kết thúc tuần đầu tiên đột nhiên đẩy cốt truyện lên hơn 20%.

 

Khi đó, mọi người đều tưởng rằng có sao Tử Vi giáng thế, phó bản “Cố Chấp Độc Chiếm” sắp bị phá giải đến nơi nhưng hai tuần sau, người may mắn kia bị loại vì không đạt tiến độ phá giải tiêu chuẩn.

 

Cho nên, tình huống của Giản Vân Lam chắc cũng vậy thôi... Vậy thôi... khán giả thành tâm hy vọng nếu không thì các chủ phòng khác chắc tự kỷ mất. Sau khi phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam lên bảng, rất nhiều người xem mới bị thu hút vào, tò mò nhìn phòng phát sóng trực tiếp "hắc mã" này. Số lượng người xem cũng tăng gấp đôi, vượt qua cột mốc hai ngàn người.

 

[Người xem mới nè, chủ phòng này đẹp trai quá! Ngồi hóng.]

 

[Đột nhiên chủ phòng đẩy cốt truyện lên nhiều vậy, chắc chắn có chỗ hơn người, mong chờ quá, cậu ấy và Ninh Sanh tương tác có manh có ngọt không?]

 

[Hắc hắc hắc hắc hắc, fan mới đến, xem tôi đào được bảo gì trên bảng xếp hạng đây, có fan cũ nào tới học bù không, chủ phòng này đi theo lộ tuyến gì vậy?]

 

Nhìn những khán giả mới ngây thơ đơn thuần, khán giả cũ chìm vào im lặng nhớ lại bản thân mình cũng từng ngây thơ vô tri như vậy mấy ngày trước, mọi người lặng lẽ (châm một điếu thuốc).

 

[Tân bằng hữu à, các ngươi còn chưa biết, người trước mặt các ngươi chính là vực phẩm đấy!]

 

Là một chủ phòng mới, Giản Vân Lam không có quản trị viên phòng phát sóng trực tiếp và fans đoàn các kiểu, nhưng rất nhiều người xem cũ tự phát spam bình luận chào mừng:

 

[(Tình yêu)(Hoa tươi)(Sóng biển) Giản Giản cố lên, trời xanh mây trắng, một đường đồng hành!]

 

[Ấn theo dõi thêm fans đoàn, mỗi ngày đều có chủ phòng đẹp trai đi (tình yêu) tuyến (tình yêu) đi (tình yêu) cốt truyện (tình yêu), siêu kích thích tương tác, siêu đỉnh sức dãn, khiến người adrenalin cùng nước miếng cùng nhau phân bố!]

 

[Giờ vào còn kịp! (Đèn bài)(Đèn bài)]

 

[Tới rồi thì đừng mong chạy có thêm người lọt hố cùng, càng nhiều càng tốt.]

 

Khán giả cũ oán hận nghĩ. Sau khi tiễn đám "Nam tú" đi thời gian thấm thoát đã đến 6 giờ rưỡi. Trong khi đám "Nam tú" vội vàng rửa tôm, Giản Vân Lam cũng không rảnh rỗi, cậu sơ chế nguyên liệu, nhào bột, gói hoành thánh, còn có hầm canh.

 

Thực đơn hôm nay là hoành thánh tôm tươi rong biển. Cậu đã dậy sớm đi chợ hải sản chọn tôm tươi ngon nhất, vì bóc tôm và rút chỉ tôm tốn thời gian nên cậu còn thuê thêm người giúp việc partime.

 

Hiện tại, công việc chuẩn bị ra quán đã ổn thỏa hết. Leo lên xe ba gác, Giản Vân Lam đúng giờ xuất phát, hôm nay thời tiết không được tốt lắm vừa chạy được nửa đường, trời ầm một tiếng, mưa nhỏ bắt đầu rơi.

 

"Trời mưa rồi."

 

"Chạy mau, phía trước có cái trung tâm thương mại trú mưa."

 

Đám đông bỏ chạy tứ tán. Giản Vân Lam lại khó xử, xe ba gác của cậu là [Hệ thống Trù Thần] tặng, tuy xe ba gác đơn sơ, có mái che nhưng không chống nổi mưa bụi xiên tạt. Cậu chỉ có thể dừng lại giữa đường, lấy tấm bạt trong suốt ra che nồi, đồ làm bếp và đồ ăn.

 

Đúng lúc này, một chiếc xe Hồng Kỳ ven đường chậm rãi dừng lại.

 

Giáo sư Vương hạ cửa kính xe xuống, nhìn Giản Vân Lam đang che chắn, ôn hòa hỏi: "Cậu trai trẻ, có cần tôi giúp đỡ không?"

 

Giáo sư Vương là giáo sư tiến sĩ hướng dẫn của Học viện Máy tính Kinh Đại, là một học giả cũng như là một trong những nhà lãnh đạo hàng đầu trong lĩnh vực chuyên môn của mình, nhìn thấy Giản Vân Lam đi xe ba gác trong mưa, ông lập tức nhớ lại thời niên thiếu của mình.

 

Giáo sư Vương xuất thân từ một vùng quê nghèo khó, khi đó không có tiền đi học để duy trì kế sinh nhai, mỗi ngày ông chỉ có thể đẩy quán ăn vặt đi bán dạo tranh thủ thời gian học tập. Sau đó thi đại học, phấn đấu, cống hiến cho đất nước, cuộc đời dần thay đổi nhưng ông chưa bao giờ quên những ngày tháng gian khổ đó.

 

Vì vậy, khi thấy Giản Vân Lam lúng túng che mưa cho xe ba gác, trong đầu ông tự động vẽ ra một câu chuyện.

 

Chàng trai trẻ chăm chỉ hiếu học, nhưng gia cảnh nghèo khó chỉ có thể bỏ học sớm để kiếm sống. Vì khát vọng tri thức, cậu chỉ bày quán gần Kinh Đại, hy vọng một ngày nào đó có thể thi vào ngôi trường hàng đầu này... Cảm động biết bao, khiến người rơi lệ biết bao.

 

Vì vậy, không đợi Giản Vân Lam lên tiếng, Giáo sư Vương đã xung phong giúp đỡ, gọi học sinh trên xe xuống cùng nhau giúp Giản Vân Lam che tấm bạt. Vài người đồng tâm hiệp lực, tấm bạt nhanh chóng được che xong không một giọt mưa nào bay vào hoành thánh.

 

"Cảm ơn ông." Giản Vân Lam cảm động nói: "Ông đúng là một người tốt."

 

Vì giúp đỡ cậu, âu phục của Giáo sư Vương cũng bị ướt, giày da dính bùn nhưng ông chỉ xua tay: "Ta chỉ là một học giả bình thường đi ngang qua thôi."

 

Giản Vân Lam: "..."

 

Được rồi, tuy rằng không ai hỏi ông.

 

"Cậu định đi đâu bán?" Giáo sư Vương từ ái nhìn anh.

 

"Cổng nam Kinh Đại ạ."

 

Quả nhiên. Giáo sư Vương nghĩ thầm, giống hệt như ông đoán. Ông làm việc ở Kinh Đại mấy chục năm, từ học sinh lên giáo sư quá hiểu rõ chuyện ăn uống của sinh viên Kinh Đại. Giản Vân Lam bày quán ở cổng nam, phỏng chừng buôn bán sẽ không tốt lắm. Nói không chừng, cả ngày không bán được một bát hoành thánh.

 

Giáo sư Vương có chút đau lòng nói: "Ta cũng đi xem sao, vừa vặn hôm nay chưa ăn tối, đói bụng."

 

Nghe ông nói "đói bụng" mắt Giản Vân Lam lập tức sáng lên, lấp lánh: "Cháu làm cho ông một phần luôn nhé."

 

Cậu không cho phép có người đói bụng trước mặt mình.

 

Giáo sư Vương: "..."

 

Đứa trẻ này thật là cứng đầu, không nhìn ra ông chỉ muốn giúp cậu sao, chứ không phải ông thật sự muốn ăn.

 

"Không sao, không sao, ta đi theo cậu đến chỗ cậu bán quán." Giáo sư Vương nói.

 

Giản Vân Lam "à" một tiếng.

 

Cậu chần chờ một chút, chậm rì rì nói: "Vậy ông có thể phải xếp hàng đấy ạ."

 

Giáo sư Vương bật cười trong lòng. Xếp hàng? Ở cổng nam? Đùa gì vậy đứa trẻ này cũng thật lạc quan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-10.html.]

 

Giáo sư Vương bảo tài xế đi theo Giản Vân Lam, chậm rãi lái xe về phía cổng nam Kinh Đại, sau đó... Giáo sư Vương trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Tuy rằng mưa to như trút nước, nhưng chỗ Giản Vân Lam bày quán đã lác đác hai ba chục người xếp hàng có sinh viên, có bảo vệ, có dân văn phòng. Giáo sư Vương thậm chí thấy cả nghiên cứu sinh tiến sĩ ít nói cười, chăm chỉ khắc khổ của mình trong hàng thấy xe ba gác đến, mọi người lập tức hoan hô nhảy nhót, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng:

 

"Ông chủ đến rồi!"

 

"Hôm nay trời mưa, chúng tôi còn sợ cậu không đến..."

 

"Hôm nay là hoành thánh gì vậy? Đói bụng quá."

 

"Hôm nay ông chủ vẫn giới hạn mua hai phần à? Hay là giới hạn một phần thôi ô ô ô, xếp hai ba hôm rồi mà chưa ăn được."

 

Rất nhiều ánh mắt khiển trách hướng về phía người nói giới hạn một phần. Vốn dĩ hai phần còn không đủ ăn, còn có người ở đây gây thêm phiền!

 

Giản Vân Lam mỉm cười chào hỏi mọi người, tuyên bố hôm nay vẫn giới hạn mỗi người hai phần nhưng không được mua hai phần cùng lúc, ăn xong một phần mới được xếp hàng mua phần thứ hai làm như vậy, cũng là để nhiều người có thể ăn được hơn.

 

Dứt lời, anh lại hỏi Giáo sư Vương: "Ngài chắc chắn không cần cháu lấy riêng cho ngài một phần chứ?"

 

Nhìn dòng người xếp hàng, Giáo sư Vương tỏ vẻ vô cùng hoang mang, quán ăn vặt ở cổng nam Kinh Đại mà phải xếp hàng á. Hơn nữa nghe ý của bọn họ, còn giới hạn số lượng mua nữa chứ?

 

Ông ở Kinh Đại mấy chục năm rồi, chuyện này quả thực là chưa từng nghe thấy. Ánh mắt ông nhìn Giản Vân Lam cũng có chút khác lạ.

 

"Ta cũng xếp hàng."

 

Giáo sư Vương xua tay, cầm ô che mưa đi đến cuối hàng đã nói là ủng hộ thì phải ủng hộ đến cùng. Tuyệt đối không phải vì ông cũng hơi tò mò, món hoành thánh có thể khiến nhiều người xếp hàng, thậm chí còn bị giới hạn mua, rốt cuộc có hương vị gì…

 

Giáo sư Vương gia nhập hàng ngũ phía trước, nghiên cứu sinh Hàn Lâm như đứng đống lửa, ngồi đống than. Cô ta là chủ nhóm “Diễn đàn thảo luận thuật toán của khoa máy tính trường Kinh Đại”, hôm qua thấy tin Lý Minh Hi trong nhóm, cô ta lập tức chạy ra cổng nam, may mắn mua được một phần canh hoành thánh.

 

Món hoành thánh đó ngon thật sự, dù cô ta đến đây để giải thuật toán nhưng ăn hoành thánh xong, cô ta chẳng còn ý tưởng gì khác chỉ muốn ăn thêm chút nữa, ăn thêm chút nữa thôi, cả ngày hôm nay cô ta cứ mất hồn mất vía.

 

Vì sắp đến cuối kỳ, mọi người trong nhóm đều đang vùi đầu vào đề thi và bài tập lớn, nên hôm nay không ít người hẹn nhau cùng đến ăn hoành thánh, đương nhiên mục đích chính vẫn là hỏi bài thuật toán.

 

"Để tớ hỏi cái cấu trúc dữ liệu này…"

 

"Thuật toán duyệt cây nhị phân, tớ vẫn chưa hiểu lắm."

 

"Không biết lão bản viết bằng Java hay Python, hay là C++?"

 

Đám sinh viên đang xôn xao thảo luận kia, phần lớn là hôm qua đến muộn nên không mua được còn Hàn Lâm, từ khi ăn được hoành thánh, thì số liệu, máy tính gì đó, cô ta vứt hết ra sau đầu chỉ cần được ăn hoành thánh, cô ta ch*t cũng không tiếc!

 

Trong hàng, ngoài đám sinh viên nhóm thuật toán ra, còn có một nhóm nữ sinh đến từ học viện cơ khí. Mấy em khóa dưới học viện cơ khí đến ngắm trai đẹp. Khi Giản Vân Lam lái xe ba gác xuất hiện, tóc mái cậu ướt sũng vì mưa, cả người toát lên vẻ yếu ớt khác thường, mấy cô liền lấy điện thoại ra chụp lia lịa.

 

Cái gì mà "tú sắc khả xan"! Đây mới gọi là "tú sắc khả xan*" này. Tuy Hàn Lâm cũng thích vẻ ngoài của Giản Vân Lam, nhưng không đến mức khoa trương như vậy.

 

(*)Tú sắc khả xan: là một thành ngữ của Trung Quốc, có 2 ý nghĩa: 1. Chỉ cô gai có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. 2. Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”

Ở phòng thí nghiệm, cô ta luôn tỏ ra lạnh lùng chỉ một lòng học tập, cô ta không muốn ai phát hiện mình lén lút đi ăn quán vặt. Mười phút trước, cô ta vẫn còn an toàn… Cho đến khi thầy Vương xuất hiện.

 

Sao giáo sư hướng dẫn của cô ta lại ở đây chứ. Thế giới này còn có thể tốt đẹp được không, muốn thư giãn một chút, mua đồ ăn vặt để chữa lành tâm hồn ai ngờ lại gặp ngay giáo sư hướng dẫn mặt lạnh của cô ta trong hàng, quá ngược tâm đi mà.

 

Thầy Vương rõ ràng cũng thấy cô ta, ông vẫy tay với cô ta từ cuối hàng. Hàn Lâm ngượng ngùng cười trừ giờ cô ta đang đối mặt với một vấn đề nan giải:

 

Trước mặt, là món hoành thánh dễ như trở bàn tay. Phía sau, là giáo sư hướng dẫn nắm giữ quyền sinh sát trong tay cô ta. Cô ta có nên nhường chỗ cho giáo sư hướng dẫn không…?

 

Giáo sư Vương đứng trong hàng, tỏa ra uy áp tự nhiên của bậc thầy bác học. Hàn Lâm run rẩy, dè dặt nhắn tin trên Wachit:

 

"Thầy Vương, hay là thầy lên trước đi ạ? Em xuống sau cũng được."

 

Giáo sư Vương lạnh lùng đáp: "Không cần."

 

Hàn Lâm thở phào nhẹ nhõm. Cô ta tắt màn hình điện thoại, chuyên tâm chờ đợi. Trong khi đó, Giáo sư Vương đang chờ Hàn Lâm hỏi lần nữa, rồi "miễn cưỡng" chấp nhận lời đề nghị đổi chỗ của cô thì: "..."

 

Sao không hỏi nữa. Thầy Vương nào biết, chỉ hỏi một lần thôi, tim Hàn Lâm đã rỉ m.á.u rồi để xếp hàng này, cô ta đã đến sớm nửa tiếng đội mưa đấy. Thành công thì đáng quý, nhưng mỹ thực còn cao hơn.

 

Khi Giản Vân Lam bắt đầu bán, hàng người nhích dần lên nhưng mỗi phần hoành thánh đều phải nấu năm phút, vì vậy Giáo sư Vương cũng phải chờ khá lâu mới đến lượt.

 

"Cho một phần hoành thánh tôm tươi."

 

"Được rồi ạ."

 

Giản Vân Lam nhanh tay vớt hoành thánh cho vào nồi. Năm phút sau, một bát hoành thánh tôm tươi nóng hổi được trao cho thầy Vương. Xung quanh không ít sinh viên đã bắt đầu ăn, mọi người túm năm tụm ba cầm ô, tụ lại với nhau, bị nóng đến xuýt xoa, nhưng đồng thời lại vui sướng cảm thán:

 

"Ngon quá!"

 

"Ch*t cũng không tiếc…"

 

"Sống là phải có một miếng như này chứ."

 

Thầy nhìn mọi người, rồi nhìn bát hoành thánh trên tay. Dưới ánh đèn, phần nước dùng hải sản hơi sánh trong veo còn sủi bọt lăn tăn có thể thấy vỏ tôm chiên vàng ruộm, ninh kỹ nên nước canh có màu trắng sữa, vô cùng tinh tế.

 

Lớp vỏ hoành thánh mỏng tang ôm lấy con tôm hồng nhạt, nổi bồng bềnh trong nước dùng, một mùi hương vừa tươi vừa thanh khiết xộc vào mũi, hình thức bên ngoài quả thật không tệ nhưng… giới trẻ bây giờ đúng là chuyện bé xé ra to.

 

Thầy Vương thầm nghĩ.

 

[Ông là người lớn lên trong thời kỳ thiếu thốn vật chất, đồ ăn thời đó không có thuốc trừ sâu, nguyên liệu lại tươi ngon nhất, bao nhiêu năm như vậy, món ngon vật lạ nào ông chưa từng nếm qua chỉ là một bát hoành thánh nhỏ mà thôi. Hiện tại nhiều quán ăn vặt để giữ chân khách hàng đều cho rất nhiều bột ngọt và chất phụ gia, một bát toàn công nghệ và sự tàn nhẫn, hy vọng bát hoành thánh này đừng làm ông thất vọng.]

 

Thầy Vương cầm thìa, nhẹ nhàng múc một chiếc hoành thánh chan nước dùng hải sản rồi đưa vào miệng. Nước dùng hải sản đậm đà vị tôm, hơi nóng, lan tỏa trong miệng hương vị tươi ngon đặc trưng có thể nếm được vị dầu tôm chiên, ấm áp mà kích thích vị giác, nước canh tinh khiết và thơm ngon đến từng chi tiết khiến bụng đói cồn cào lập tức tỉnh táo, đói đến kêu gào.

 

Chiếc hoành thánh nhỏ nhắn nằm trong nước dùng, khẽ cắn vỡ lớp vỏ nhân tôm tươi ngon trào ra, dai giòn sần sật không hề có chút mùi tanh, chỉ có vị tươi ngon cực hạn của tôm ăn cùng với nhân tôm, còn có thể nhai được rong biển ngấm đẫm nước dùng, hòa quyện cùng vị tươi ngon tột bậc của tôm nâng hương vị trong miệng lên một tầm cao mới.

 

Ngoài trời vẫn mưa bụi, gió thu se lạnh thổi qua trên đường tiếng người ồn ào. Nhưng quán ăn vặt này phảng phất cách biệt với thế gian, ấm áp và yên tĩnh, treo một chiếc đèn đêm nhỏ mờ ảo. Hương vị tươi ngon của nước dùng hải sản và tôm lan tỏa trong không khí dịu dàng…

 

Nơi đây, không có nhịp sống hối hả ồn ào của đô thị chỉ có một người chủ quán cần cù và một đám thực khách đắm chìm trong mỹ thực. Trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, thầy Vương đắm mình trong cảm giác dễ chịu của ẩm thực, cứ thế ăn hết miếng này đến miếng khác.

 

"…"

 

Sau khi chén hoành thánh cạn sạch, đến cả nước dùng cũng không còn, thầy Vương mới chậm rãi hoàn hồn. Khóe mắt ông hơi ươn ướt, có chút lão lệ tung hoành… Đây là, hương vị quê nhà!

Loading...