Tôn Chính tin lời .
 
Đỗ Tử Minh  lệnh nghiêm khắc cho  trong phủ   giao tiếp với , từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành,  ai chuyện trò cùng , ngoại trừ Đỗ Văn Hạo.
 
Lúc còn bé,  gần như câm lặng, chỉ  cặm cụi  việc.
 
Đỗ Văn Hạo thường lén lút trốn  tìm  vui đùa  lúc  lớn ngủ trưa, kể cho   những điều mới mẻ bên ngoài.
 
"Giang Vô, ngươi hơn  ba tháng, họ  ngươi là tỷ tỷ ruột của . Ta  soi gương đồng, mũi của hai chúng   nét hao hao giống !"
 
Đỗ Văn Hạo đưa tay sờ mũi , vẻ  mãn nguyện.
 
"Mũi là bộ phận  nhất  gương mặt , Giang Vô, ngươi thật tài tình."
 
"Giang Vô, hôm nay   học tư thục, thầy giáo dạy chúng  niên hiệu, ngươi  hoàng đế ? Đó là  tài giỏi nhất, tôn quý nhất thiên hạ."
 
"Giang Vô, bạn học cùng   rằng ông cố của   120 tuổi mà vẫn còn tại thế, chúng  đều mắng  khoác lác,   rằng bà cố của  là nữ thuyền trưởng ngoài biển khơi, từng vớt  tiên thảo  đáy biển, mẫu  ngươi  từng  thấy tiên thảo ?"
 
"Đừng nhắc đến mẫu  ."
 
"Ôi trời! Giang Vô, hóa  ngươi   chuyện!"
 
"..."
 
Khuôn mặt Tôn Chính lướt qua  mắt, cắt ngang dòng hồi ức của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-ngu-bao-thu/chuong-6.html.]
 
 
"Bằng chứng gì?"
 
Tôn Chính buông tay,  vội vàng kéo chặt xiêm y, co rúm  thể sang một bên: "Lúc nãy tiện nữ  thưa hết, linh ngư bình thường  thể trường thọ hai trăm năm trở lên, nếu cộng sinh, thì tuổi thọ của nó cũng chia sẻ cho nhân loại một nửa. Lão gia với kiến thức uyên bác, ngài   những  sống đặc biệt trường thọ? Bên cạnh họ chính là  linh ngư cộng sinh."
 
"Người già trường thọ - nữ thuyền trưởng--"
 
 Tôn Chính lẩm bẩm, đôi mắt càng lúc càng rực sáng.
 
Mẫu   đúng, nhân loại đều tham lam, nếu sự cám dỗ của ngôi vị đế vương  đủ,  trường sinh bất lão thì ? Tôn Chính  cao niên như , khát khao trường sinh hơn ai hết, lão  nhất định sẽ sa  cạm bẫy.
 
Quả nhiên,  gương mặt Tôn Chính hiện rõ vẻ giằng xé,  ôm gối co rúm trong góc, nức nở yếu ớt: "A Vô  dám lừa dối, A Vô từ nhỏ đến lớn  từng lừa gạt một ai."
 
"Nếu cộng sinh, về  tiện nữ chỉ cần hầu hạ riêng  Lão gia, A Vô   tiếp khách nữa, khách  xa, khách  hôi hám,  thể Lão gia thơm tho, tẩm điện cũng thơm ngát."
 
  ngừng thì thầm, Tôn Chính  quanh phòng một vòng, nghiến răng : "Người , chuẩn  bồn tắm,  lấy thêm hai sợi xích đến đây."
 
Tính tình của Tôn Chính quả thật quá đa nghi.
 
Lão  quấn xích quanh cổ , trói   như một con chó,  đó sai hai tên gia nhân vạm vỡ khiêng   bồn tắm.
 
"Giang Vô, nghi thức cộng sinh , họ  bên cạnh quan sát,   chứ?"
 
"Dạ  , thưa Lão gia."
 
Bồn tắm chứa nước biển   nung nóng, bốc lên làn khói mịt mờ như sương sớm. Trước mắt  chỉ  một màu trắng xóa mờ ảo,  thể  rõ điều gì. Trước sự hiện diện của đám thị vệ,  thản nhiên cởi bỏ xiêm y, ngâm  trong làn nước ấm áp. Tôn Chính  nhăn nhó bước , đưa bàn tay gầy guộc sờ lên vai .