Anh ném thẳng bản báo cáo kiểm tra mặt hai , nghiến răng nghiến lợi : “Chúng mày, lắm.”
“Cho chúng mày nghỉ nửa ngày mà gây cho tao một mớ hỗn độn thế . Chết hai đành, chính chúng mày cũng tàn phế. Ai cho chúng mày cái gan dám gây sự ở trong thành phố hả!”
Bị bản báo cáo ném mặt, cả hai cúi gằm mặt dám phản bác. Ra nông nỗi cũng là điều chúng , ai mà ngờ vận khí của chúng xui xẻo đến thế, cố tình ngay đường dây cao thế, còn gặp đúng lúc gió to mưa lớn.
Cả hai cúi đầu lời nào, lửa giận trong lòng Ngụy Chiến chỗ để trút.
“Một lũ ăn hại.” Anh đau đầu ôm trán trong phòng bệnh hai vòng. “Chúng mày, kể bộ chuyện xảy ngày hôm đó, từ đầu đến cuối, bỏ sót một chi tiết nào cho tao.”
""Hổ Thiên cẩn thận thuật bộ sự việc ngày hôm đó, dựa những gì gã và quá trình suy diễn đường trở về. Gã cũng quên kể những điểm kỳ quái mà gã và Huyền Bảy nhận .
Nhìn qua Lâm Cấm chẳng chút sức lực nào, một đ.ấ.m của bọn họ rõ ràng cảm nhận nội lực từ đối phương, mà cô ả bẻ gãy tay chân một cách đột ngột, hơn nữa còn là kiểu gãy vụn xương.
Cả chuyện điện giật trong con hẻm nhỏ cũng quá đỗi trùng hợp. Cả bốn đều giật, gì chuyện ngẫu nhiên đến thế.
Ngụy Chiến chống ngón tay lên cằm, trầm ngâm: “ là trùng hợp. Con nhỏ tên Lâm Cấm đó cũng luyện võ ? Hay cách khác, nó là cùng một giuộc với chúng ?”
Huyền Bảy lập tức phản bác: “Không thể nào! Trên Lâm Cấm lấy một tia nội lực, cũng chẳng thấy bóng dáng của môn phái nào. Nói cô xuất từ gia tộc cổ võ là vô lý.”
Vậy thì lạ thật, của thế gia mà tay quỷ dị như , lẽ nào là của Huyền Môn?
Bước chân của Ngụy Chiến khựng .
, Huyền Môn!
Thủ đoạn của Huyền Môn quỷ dị khó lường, chẳng ai bọn họ rốt cuộc những chiêu bài c.h.ế.t nào. Đã thể chữa bệnh, thể siêu độ, thì ai dám là thể g.i.ế.c .
Nghĩ thông điều , sắc mặt Ngụy Chiến trở nên lạnh lùng. Nếu Lâm Cấm thật sự là của Huyền Môn, thì chuyện khó giải quyết .
Hổ Thiên và Huyền Bảy căng thẳng , lâu khiến hai gã cảm thấy tay chân đau nhức trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-72.html.]
Hổ Thiên hỏi: “Đại ca, chuyện của bọn em xử lý thế nào đây? Sẽ tù thật đấy chứ!”
Ngụy Chiến bỗng choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, hai kẻ đang căng như dây đàn chờ đợi câu trả lời của , nhếch mép lạnh, hỏi vặn : “Thế mày nghĩ ? Chuyện ầm ĩ đến mức , tất cả đều đang chờ một lời giải thích đấy.”
Sống lưng Hổ Thiên lạnh toát, gã vội vàng quỳ sụp xuống mặt : “Đại ca, em thể đó , xin cứu em với!”
Huyền Bảy cũng lập tức quỳ theo, lết mấy bước bằng đầu gối đến bên cạnh Ngụy Chiến, túm lấy vạt áo , hoảng loạn van xin: “Đại ca, bọn em sai , cầu xin nhất định cứu bọn em.”
“Bây giờ mới sai thì gì? Ai bảo chúng mày kiểm soát nổi cái tính nóng nảy, rơi bước đường là đáng đời!”
Ngụy Chiến giật mạnh vạt áo khỏi tay Huyền Bảy, cúi , đôi mắt lạnh như băng chằm chằm hai kẻ thuộc hạ: “Bây giờ chúng mày chỉ là đồ phế vật, giá trị gì để tao tốn công tốn sức bảo vệ?”
Nói , thẳng dậy, lướt qua hai và mở cửa bước ngoài.
Cánh cửa đóng sầm một tiếng, dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Hổ Thiên và Huyền Bảy.
Sắc mặt cả hai tái nhợt trong phút chốc, cả mềm nhũn, ngã quỵ xuống sàn.
Lâm Cấm và mấy cô bạn ở bệnh viện hơn nửa tháng, sức khỏe dần lên, thể tự mà cần khác dìu.
Lâm Cấm là thương nặng nhất, nhưng cũng là hồi phục nhanh nhất.
Các bác sĩ đều kinh ngạc tốc độ bình phục của cô, trầm trồ ngớt, gọi đây là kỳ tích. Toàn chi chít những vết rạn xương, còn cắt một phần gan, mà mới nửa tháng hồi phục hơn phân nửa, đúng là thần nhân.
Lâm Cấm bao giờ giải thích nhiều về điều , chỉ lặng lẽ đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn cùng phòng.
Từ nhỏ cơ thể cô như , dù thương nặng đến , chỉ cần bắt đầu chữa trị, vết thương sẽ hồi phục cực nhanh, nhanh hơn khác gấp đôi thời gian.
Giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ phép bệnh cho tất cả, dặn cả nhóm cứ yên tâm điều trị, cần lo lắng chuyện trường lớp.