Lần quầy xúc xích nướng đổi chỗ, kẹp giữa hai hàng quán khác.
Một bên bán cơm rang, một bên bán hoành thánh, cả hai hàng đều đông khách nườm nượp.
Còn quầy xúc xích nướng ở giữa, giữa những âm thanh huyên náo đó, dường như lãng quên, chẳng mấy ghé qua.
Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn đường màu vàng đúng giờ bật sáng.
Có nguồn sáng, bầy thiêu bay loạn xạ như ruồi đầu tìm thấy phương hướng, chúng đồng loạt vây quanh ngọn đèn, đôi cánh đập liên hồi tạo những tiếng vo ve khó chịu.
Dưới ánh đèn, Lâm Cấm lặng lẽ bệt xuống đất, tay cầm một quyển sách say sưa .
Hứa Nhiễm kỹ bìa sách, thấy Lâm Cấm đang cầm quyển Vật lý lớp 10, nội dung bên trong, trang sách lật đến gần cuối, quyển sách sắp học xong.
Hứa Nhiễm bước đến bàn gỗ và dừng : “Chủ quán, còn nhớ tớ ? Chủ nhật tuần tớ mua đồ mà trả tiền cho .”
Lâm Cấm tiếng liền ngẩng đầu, thấy đến thì nghi hoặc, vài giây mới giãn mày .
“Là ! Tớ bảo cần trả mà, cất công tìm đến đây gì.”
Hứa Nhiễm vội vàng từ chối: “Không , kiếm tiền cũng dễ dàng, tớ ăn quỵt .” Cô móc một tờ hai mươi nghìn, “Lần tớ tiền lẻ đây.”
Lâm Cấm dừng một chút, lướt qua gương mặt rạng rỡ với đôi má lúm đồng tiền của Hứa Nhiễm, cô gập sách , dậy nhận lấy tờ tiền: “Hôm nay ăn gì ?”
“Ăn chứ, để tớ nghĩ xem nào!”
Hứa Nhiễm gãi cằm, mắt đảo qua đảo giữa máy nướng xúc xích và thùng kem. Tay cô đặt lên phía máy nướng, định ăn xúc xích thì đột nhiên trong đám đông vang lên tiếng xôn xao.
“Trật tự đô thị đến!”
Tiếng hét dứt, Lâm Cấm vốn trầm lặng ít ban nãy, mặt mày lập tức biến sắc, hốt hoảng.
Cô vội vàng mở thùng giấy chân, nhét cả cái máy nướng xúc xích trong, đó gập bàn , quàng balo lên lưng nhanh như chớp ôm thùng chạy .
Các hàng quán bên cạnh cũng y hệt, chỉ trong vài phút, những chiếc xe đẩy biến mất còn một bóng.
“Cạch.”
Một quyển sách màu xanh lam rơi văng xuống đất.
Hứa Nhiễm ngây tại chỗ Lâm Cấm đang chạy về phía con phố khác, chân nhanh hơn não, cô nhặt quyển sách lên sải bước đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-396.html.]
Đến khi não bộ hoạt động trở và nhận đang gì, cô chạy theo Lâm Cấm qua hai con phố.
Lâu lắm cô mới chạy một mạch xa như thế, còn mệt hơn cả bài chạy tám trăm mét trong giờ thể dục.
“Đợi… đợi tớ với.”
Hứa Nhiễm vịn tường thở , bóng dáng Lâm Cấm sắp biến mất mắt, cuối cùng cô cũng cất tiếng gọi.
“Đợi tớ một lát, tớ… chạy nổi nữa .”
Lâm Cấm đang chạy phía thấy tiếng gọi thì đầu , thấy Hứa Nhiễm đang dựa tường thở hổn hển, cô liền từ từ dừng bước.
“Cậu đuổi theo tớ gì?”
Hứa Nhiễm há miệng thở dốc, cầm quyển sách quạt lấy quạt để cho mát, vịn tường thêm vài bước về phía : “Sách của … rơi .”
Lâm Cấm giật , lúc nãy vội quá cô kéo khóa cặp sách cẩn thận, quyển sách Vật lý mang theo rơi mất từ lúc nào.
Hứa Nhiễm đến mặt Lâm Cấm phịch xuống đất: “Cầm lấy , mà… chạy nhanh thế. Thiếu chút nữa… là tớ đuổi kịp .”
Lâm Cấm cụp mắt dấu chân bìa sách, cô đặt thùng và bàn xuống, nhận lấy quyển sách Vật lý nhét cặp kéo khóa cẩn thận.
“Chỉ là một quyển sách thôi mà, cần đuổi theo .”
Hứa Nhiễm thở hổn hển xua tay: “Ai tớ chỉ trả sách cho . Xúc xích nướng của tớ… còn nướng cho tớ mà!”
Lâm Cấm: “...”
Lâm Cấm lên trời, : “Hôm nay kịp nữa , tớ về trường ngay. Hay là ngày mai đến tìm tớ nhé?” Cô lấy một quyển sổ và bút từ túi bên hông cặp sách , “Cậu cho tớ điện thoại , ngày mai tớ bán hàng sẽ báo cho .”
Hứa Nhiễm nuốt khan, một dãy điện thoại: “Thứ sáu mà vẫn về trường ? Tớ tên là Hứa Nhiễm, còn ?”
Lâm Cấm nhắc dãy để chắc chắn sai, mới gập sổ cất cặp.
Cô gái mặt một đôi mắt trong veo, lấp lánh cô, giống hệt như ngôi sáng nhất bầu trời đêm.
Lâm Cấm chớp mắt che gợn sóng trong đáy mắt, khẽ khàng thốt vài chữ.
“Tớ ?”
“Tớ tên Lâm Cấm.”
---Hoàn Chính Văn---