“Tiếc là tư tưởng gia tộc của họ nặng nề, ai nấy đều chỉ nghĩ đến việc cống hiến cho gia tộc , hiếm chịu để quốc gia chiêu mộ. Còn về bí kíp tổ truyền thì càng khỏi , đó đều là những bí mật thể truyền ngoài, phương thức tu luyện của mỗi gia tộc cũng khác một trời một vực.”
“Những kỳ nhân dị sĩ trong dân gian cũng . Có chỉ chuyên tâm tu luyện, thích ràng buộc; những kẻ chỉ cái thùng rỗng kêu to, lừa đảo bịp bợm.”
“Sau quốc gia sức thuyết phục, trải qua nhiều đàm phán với các gia tộc cổ võ mới đạt thỏa thuận hợp tác. Khi quốc gia cần , các gia tộc cổ võ sẽ hỗ trợ, đổi chúng sẽ cung cấp cho họ một vài ưu đãi.”
“Ngoài , nếu gặp thứ gì , ai phát hiện sẽ thuộc về đó. Gặp ca khó nhằn thì sẽ cùng hợp tác xử lý, đó phân chia chiến lợi phẩm dựa theo công lao.”
Nghe , Lâm Cấm cũng phần nào hiểu : “Con cháu của những gia tộc đó từ nhỏ lớn lên cùng , cùng tu luyện, cùng trưởng thành, hiếm sẽ ngoài việc một , trừ phi gia tộc khai trừ hoặc một sự cám dỗ cực lớn.”
Giống như Thiên Nhu , từ nhỏ ở trong tông môn tu luyện, lớn lên cùng các sư sư tỷ.
Nếu tình thế bắt buộc, ai nỡ vứt bỏ tông môn của để nương nhờ kẻ khác.
Rốt cuộc, việc trong một cơ quan xa lạ chẳng thể nào bằng ở trong gia tộc quen thuộc của . Huống hồ, ai cũng nhân viên trong biên chế hạn chế nhiều.
Với những gia tộc truyền thừa lâu đời như họ, về lý mà thì hề thiếu tiền. Dùng tiền bạc để lôi kéo họ tác dụng, trừ phi quốc gia thể đưa một mồi câu lớn hơn.
“Ý của cô là dùng đan dược để dụ dỗ họ?” Thẩm Bội Dung trầm ngâm.
Lâm Cấm gật đầu: “Những gia tộc thiếu tiền, thiên phú võ học chỉ cần tùy tiện dạy vài chiêu là sẽ vô gia tộc nhỏ khác đến nịnh bợ. Vào trong cơ quan nhà nước, chỗ hạn chế, chỗ gò bó, là thì cũng chẳng .”
“Đối với các gia tộc cổ võ mà , hợp tác với quốc gia là sự nhượng bộ lớn nhất . Muốn họ tiến thêm một bước, quy thuận quốc gia, ngoài việc đưa một cám dỗ đủ lớn, còn thứ gì đáng để họ bất chấp tất cả mà đến gần quốc gia nữa chứ?”
Thẩm Bội Dung suy tư hồi lâu. Vấn đề quốc gia từng nghĩ đến.
Thế nhưng mỗi Cục Tình huống Đặc biệt thu thứ gì, dùng cho nhà còn đủ, còn trích một phần vật thí nghiệm, còn dư dả mà mang ngoài .
bây giờ thì khác, chuyến bí cảnh , túi tiền của họ rủng rỉnh.
Huống chi còn những chiếc túi trữ vật vô cùng quý giá. Số túi chia cho mỗi một cái vẫn còn thừa, lát nữa về bàn bạc lấy một ít, xem ai cắn câu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-386.html.]
Không cần họ quy thuận quốc gia, một nhân viên ngoài biên chế cũng .
Thẩm Bội Dung hạ quyết tâm: “ sẽ về bàn bạc với cấp ngay lập tức, cố gắng xúc tiến chuyện càng sớm càng .”
“Tuy nhiên, vị trí cục trưởng sẽ luôn giữ cho cô. Khi nào cô nghĩ thông suốt thì thể đến bất cứ lúc nào.”
Lâm Cấm dứt khoát từ chối: “Tạm thời hứng thú. Đợi khi nào nổi hứng tính , giờ vẫn thành việc học của .”
“Cốc! Cốc!”
Hai dứt lời thì thấy tiếng gõ cửa phòng.
Lâm Cấm cất tiếng: “Mời .”
Thẩm Linh Vũ liền đẩy cửa bước . Cô ở cửa, vẻ mặt khó mà diễn tả .
“Bên phía bác sĩ mới thông báo, Khương Manh Tâm khi cứu sống tự sát. Còn Trữ Mặc Thần, vì thể chấp nhận việc hoa Trữ Sơn và Khương Manh Tâm lượt qua đời, chịu nổi cú sốc mà hóa điên .”
“Tự sát ư?”
Lâm Cấm thoáng kinh ngạc, cô thật ngờ Khương Manh Tâm chọn cách tự kết liễu đời .
Trữ Mặc Thần yêu cô như , cô cũng yêu , cô còn tưởng hai họ sẽ giống như trong tiểu thuyết, ép gạo nấu thành cơm, nào ngờ Khương Manh Tâm thẳng tay lật bàn.
Thôi thì, c.h.ế.t cũng là một sự giải thoát. Cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục bình thường nào cũng thể chịu đựng .
Trữ Mặc Thần, hóa điên kể cũng còn quá hời cho .
Cái thứ bắt cá hai tay, tổn thương chị họ, đúng là trời dung đất tha. Lâm Cấm còn đang định tối nay lẻn “xử” , ai ngờ tự phát điên .