Mẹ nó lúc sinh vứt con nuôi thai thế?
Đi bênh vực cho tội phạm suýt dìm c.h.ế.t cả đám , đầu óc là hồ dán ?
Lâm Cấm bước đến mặt hai , tiện tay quật Trữ Mặc Thần sang một bên.
“Chát!”
“Chát!”
Sắc mặt Lâm Cấm lạnh như băng, cô tát hai cái trời giáng lên mặt Khương Manh Tâm, đó túm cổ áo xách lên, mặc cho năm dấu tay đỏ ửng in hằn gò má trắng bệch của cô .
“ thật hiểu nổi loại như cô nghĩ gì nữa. Mọi khổ đau của cô đều do họ hàng của cô gây . Nhận điều đó mà chẳng những sửa đổi, còn gào mồm lên đòi cả nhà chôn cùng. Từ ‘ngu xuẩn’ sinh là để dành cho cô đấy.”
Khương Manh Tâm đánh đến miệng đầy máu, m.á.u tươi rỉ từ khoé môi, khuôn mặt sưng vù nghiêng sang một bên. “Cô đừng đó chuyện đau lưng. Nếu cô ở vị trí của , tin chắc cô còn những chuyện điên cuồng hơn gấp bội.”
Tang Duyệt mỉa mai: “Cấm Cấm nhà mù như cô , đến mức coi sói đội lốt cừu là cừu non ngoan ngoãn. Uổng cho cô là dị năng giả mà hung thủ thật sự dắt mũi, xem còn đắc ý lắm.”
Mặt Khương Manh Tâm giật giật. “Cô gì? Cái gì mà hung thủ thật sự dắt mũi?”
Tang Duyệt đầu tìm Tân Cát, bảo dẫn tới. Tân Cát theo, lệnh áp giải bọn họ đến.
Người nhà họ Trữ và nhà họ Ôn thương nặng đưa tới. Trữ Mặc Thần thấy thì kinh hãi.
“Ông nội, ở đây? Không nước ngoài ?”
Tang Duyệt đá một cước Trữ Sơn Hoa, khiến lão ngã sõng soài. “Từ nhà họ Trữ các ác ý tráo đổi Cấm Cấm, theo manh mối mà điều tra. Không lâu đây, đúng là tra một chuyện khá ho đấy.”
Tang Duyệt liếc Khương Manh Tâm, ánh mắt ánh lên tia châm biếm, như đang chế giễu cô mắt như mù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-377.html.]
Khương Manh Tâm dường như nghĩ đến điều gì đó, điên cuồng chối bỏ: “Không, thể nào!”
Tang Duyệt túm tóc Trữ Sơn Hoa, bắt lão thẳng Khương Manh Tâm.
“Lão già c.h.ế.t tiệt, mười lăm năm ông vu khống bác cả như thế nào, những lời đồn nhảm đó, rõ ràng cho !”
Trữ Sơn Hoa mặt đổi sắc. “Có gì để giải thích chứ, cô điều tra hết ? Vụ tai nạn năm đó là do đổ vạ cho nhà họ Thời, cũng là cố ý tìm tung tin nhà họ Thời nợ lương. Sao nào, câu trả lời cô ý chứ?”
Một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu Khương Manh Tâm, khiến cô lạnh thấu tim gan. Cô kinh hãi chằm chằm Trữ Sơn Hoa, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy lão ép buộc. dù thế nào, Trữ Sơn Hoa vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí những khác nhà họ Trữ cũng tỏ thản nhiên.
Khương Manh Tâm sang Trữ Mặc Thần, thấy cũng ngây như ai đó nện một gậy đầu.
Cổ họng Khương Manh Tâm bật một tiếng thê lương. “Hóa là , đúng là một con ngốc, tự tìm đến cửa hợp tác với kẻ thù thực sự.”
Cô đến chảy cả nước mắt, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, lăn dài má, rơi xuống mu bàn tay Lâm Cấm. Giọt nước mắt loang , như đang nhạo sự ngu ngốc của cô .
Lâm Cấm ghê tởm buông tay. “Uổng cho cô còn luôn tỏ kiên cường bất khuất như một đóa bụi gai, cuối cùng dắt mũi. cũng lúc cô mò đến bắt tay với nhà họ Trữ, ở lưng cô là một con ngu thế nào .”
“Một con ngốc, cô rơi kết cục là đáng đời. tặng cô câu đó, tan nhà nát cửa mới là cái kết cô đáng nhận.”
“Cô nhận sự giúp đỡ của quỹ Lâm Vọng Tinh để lớn lên, còn hưởng trợ cấp của nhà nước mới thể nghiệp thuận lợi. Ai ngờ cô những báo đáp đất nước, còn nhân lúc ở đây mà tấn công vô tội. Lương tâm của cô chó ăn ?”
“Quỹ? Sao cô quỹ Lâm Vọng Tinh?” Ánh mắt Khương Manh Tâm đột nhiên ngưng , liên tưởng đến họ của hai , lòng bàn tay cô rịn một lớp mồ hôi, cố giả vờ trấn tĩnh phủ nhận, “Không thể nào, quỹ đó thể là của nhà họ Lâm!”
“Lâm Cấm túm lấy tóc Khương Manh Tâm, sát khí trong mắt như xuyên thủng đôi đồng tử của cô . “Quỹ từ thiện do sáng lập, với mục đích tưởng nhớ Lâm Vọng Tinh.”
“Cô thấy nực ? Cô nhà họ Trữ hãm hại đến tan nhà nát cửa, dựa trợ cấp của quỹ từ thiện và nhà nước mới thể khôn lớn, nghiệp thuận lợi.”
“Đến khi trưởng thành, cô phát hiện dị năng. Chẳng những báo đáp đất nước, cô còn năm bảy lượt từ chối lời kêu gọi giúp đỡ, chỉ mải mê chìm đắm trong thù hận. Để đến cả sáng lập quỹ từ thiện cũng chính là chịu chung cảnh ngộ nhà họ Trữ hãm hại mà cô cũng hề .”