Linh Khí Sống Lại Lão Đại Lại Đi Bán Xúc Xích Nướng - Chương 343

Cập nhật lúc: 2025-09-17 08:35:58
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

cử động, m.á.u tươi ứa từ ống tay áo trống rỗng.

 

Sơn Kha lục lọi , móc một cái chai, đổ nửa viên đan dược nhét miệng Trì Nguyên.

 

Đan dược miệng tan , chỉ trong thoáng chốc, sắc mặt tái nhợt của cô hồng hào trở .

 

Vết thương ở cánh tay cũng lập tức ngừng rỉ máu, Văn Nhân Thật thành thục một cuộn băng gạc mới, băng bó cẩn thận.

 

Xong việc của Trì Nguyên, Sơn Kha chia cho mỗi nửa viên để định vết thương.

 

Riêng Hoàng Vũ thương nặng nhất, nửa viên đan dược tác dụng, Sơn Kha đành nhét cả viên cuối cùng miệng .

 

Sau đó, vẫn chịu bỏ cái lọ rỗng mà tráng nước trong lọ chia cho mỗi một ngụm.

 

Vết thương trí mạng tạm thời cầm máu, nhưng cánh tay mất của Trì Nguyên và con mắt mù của Thẩm Bội Dung thì thể nào phục hồi .

 

Một bầu khí u ám bao trùm lấy tất cả, chẳng ai thêm lời nào.

 

là xe đạp biến thành xe máy, nhưng cái giá trả cũng quá đắt.

 

Mấy hỏi chuyện thấy cũng hiểu , ai lên tiếng nữa, cũng chẳng ai chủ động đến hỏi han.

 

Lâm Cấm chằm chằm Trì Nguyên, mí mắt giật giật. Cô liếc về phía lọ Sinh Cơ Đan trong gian của , lấy ném cho Thẩm Linh Vũ.

 

là chuyện nào cũng mấy vơ hết. Đồ mới , còn kịp nóng tay đây. Ghi nợ cho nhé.”

 

Cái chai rơi xuống bên chân Thẩm Linh Vũ. Nghe thấy lời Lâm Cấm, cô trừng mắt, thoáng thấy hoa văn hoa sen chai mà ngẩn .

 

Nghe những lời đó, cô máy móc ngẩng đầu lên, đôi mắt nhòe vì nước mắt.

 

“Lâm Cấm, ?”

 

Lâm Cấm nhún vai. “ bệnh đúng thuốc thôi, nhưng hiệu quả thế nào thì , dù cũng thử nghiệm bao giờ.”

 

“Mấy chuột bạch thì cứ ăn, thì cứ từ từ chờ xem gặp cơ duyên nào khác .”

 

Lời dứt, một đôi tay nhanh hơn cả Thẩm Linh Vũ.

 

Phong Tầm mặt mày đẫm nước mắt, run rẩy mở chai thuốc, đổ một viên đan dược nhét miệng Trì Nguyên.

 

Đến khi nhận thứ mà Lâm Cấm đưa là gì, thì Trì Nguyên nuốt viên đan dược bụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-343.html.]

 

Cùng lúc đó, đám của Phương Hành Giới ngửi mùi đan dược liền vội vàng bật dậy.

 

“Sinh Cơ Đan? Là Sinh Cơ Đan! Trong tay cô Sinh Cơ Đan!”

 

“Trời giúp , cuối cùng cũng để chờ Sinh Cơ Đan.”

 

Một gã đàn ông cũng chột một mắt dậy, trong nháy mắt lao đến mặt Phong Tầm.

 

Một thanh loan đao màu vàng kim xuất hiện tay, c.h.é.m thẳng cổ tay đang cầm lọ thuốc của cô.

 

“Cẩn thận!”

 

Chưa kịp để kim đao của gã đàn ông chạm tới, một mũi tên bất ngờ lao đến từ phía .

 

Mũi tên xuyên từ lưng ngực, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, văng cả lên mặt Phong Tầm.

 

Mấy kẻ định hành động đó thấy liền khựng , mồ hôi lạnh túa , sợ hãi về phía phụ nữ tóc ngắn.

 

Bên cạnh Lâm Cấm, hai mũi tên đang lơ lửng, khóa chặt lấy mấy theo mỗi chuyển động của cô.

 

“Muốn cướp đồ của , hỏi ý kiến ?”

 

Nói , mũi tên lao , xuyên thủng cơ thể hai kẻ chạy nhanh nhất.

 

Hai đó chỉ kịp hét lên một tiếng, một làn khói bốc lên từ đỉnh đầu cả hai cứng đờ ngã lăn đất.”

“Xì!”

 

Ngay khi hai kẻ ngã gục xuống đất, một tiếng khẽ bất chợt vang lên từ trong đám đông.

 

Tiếng đó như một mồi lửa, kéo theo một tràng trong trẻo tựa chuông bạc, lảnh lót bên tai tất cả .

 

Người của Cục Đặc Tình ngoảnh , bắt gặp một cô gái mặc bộ đồ màu hồng phấn đang che miệng khúc khích trong đám .

 

Thấy ánh mắt đều đổ dồn về phía , cô gái càng to hơn: “Buồn c.h.ế.t mất! Sư tỷ, chị xem kìa, chỉ đám tán tu quèn mới xem viên Sinh Cơ Đan cấp thấp như báu vật .”

 

Người gọi là sư tỷ, một cô gái khác vận đồ đen, lạnh lùng đáp: “Đừng cợt quá đáng, kẻo nghĩ chúng ức h.i.ế.p họ.”

 

Giọng của nàng trong veo mà lạnh lẽo, tay ôm kiếm, ánh mắt hờ hững lướt qua đám tán tu.

 

Ôn Mênh Mang tinh nghịch chớp mắt: “Em , nhưng mà trông họ hài hước quá thôi. Sinh Cơ Đan thứ gì quý hiếm lắm , tiện chân ghé một tiệm đan dược bất kỳ là mua ngay mà.”

 

Loading...