”Một đoàn trọng thương lảo đảo xuất hiện bình nguyên cách đó xa. Bước chân họ nặng nề, tốc độ chậm chạp, một con sói bạc dẫn lối vượt qua vô chướng ngại vật để tiến gần.
Nghe tiếng sói tru, Lâm Cấm đầu , trông thấy bóng dáng quen thuộc liền lập tức lôi bản đồ xem.
Trên bản đồ, những dấu hiệu đang dần biến mất. Cơn mưa cũng tạnh tự lúc nào, một vệt cầu vồng rực rỡ hiện bầu trời.
Chẳng qua, lúc ánh mắt của tất cả đều con sói bạc thu hút, chẳng ai để ý đến cảnh tượng .
Nhung Nhung thở hồng hộc, kéo theo chiếc xe đẩy chạy đến bên cạnh Lâm Cấm, thấy đống đá thì thắng két .
Con bé thở dốc, gắng sức giãy khỏi dây cương đổ gục xuống chân Lâm Cấm, kiệt sức, bốn chân mềm oặt.
Lâm Cấm lấy một cái bát sắt, múc nước đặt mặt nó. “Mệt c.h.ế.t chứ gì!”
Nhung Nhung rên ư ử một tiếng, vùi mặt bát nước uống ừng ực.
Nghe tiếng nó uống nước, Lâm Cấm rót thêm một bát đầy. “Uống từ từ thôi, đừng vội, còn nhiều nước lắm.”
Đoàn phía cũng lết tới nơi. Lâm Cấm vuốt ve đầu con sói, bộ dạng thảm hại của mà chậc lưỡi hai tiếng.
“Mấy mới lọt hố phân gì?”
Lúc tách còn hai ba mươi , mà giờ chỉ còn hơn chục mạng.
Ai nấy đều thương, lấy một chỗ lành lặn. Kẻ thì hộc m.á.u tươi, sắc mặt trắng bệch; thì cơ thể thâm đen, bốc mùi hôi thối, chỉ thiếu điều ruồi nhặng vo ve đầu.
Trên chiếc xe đẩy là hai đang bất động.
Một là Hoàng Vũ, đầu quấn băng trắng toát, n.g.ự.c thủng một lỗ lớn, dùng dập ghim y tế ghim tạm để da thịt rách toạc .
Người còn là Trì Nguyên, cũng đang hôn mê, cánh tay biến mất, chỉ còn ống tay áo trống .
Những khác cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Văn Nhân Thật què một chân, chống nạng từng bước khó nhọc.
Thẩm Linh Vũ gãy cả hai tay, dùng cành cây nẹp , chỉ còn vài ngón tay thể cử động.
Thẩm Bội Dung mù một mắt, dùng một miếng bịt mắt che hốc mắt trống rỗng.
Sơn Kha và Hà Mật Uẩn thì vô gai nhọn găm sâu da thịt.
Còn Chris và những khác thì khỏi , tóm chẳng ai lành lặn.
Trong cả đám, thương nhẹ nhất lẽ là Nhung Nhung, da thịt chỉ vài vết rách, may mà trúng chỗ hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-342.html.]
Nhìn thảm cảnh của họ, trong đầu Lâm Cấm chỉ hiện lên đúng một suy nghĩ: một chữ “thảm” thể hình dung cho hết.
Các tu sĩ của Phương Hành Giới gần đó thấy cảnh tượng cũng kinh hãi thất sắc, buột miệng hỏi:
“Này các vị , mấy chọc ổ yêu thú nào ? Có đến mức thảm thương thế ?”
“Ngay cả tử tu vi thấp nhất cũng thê thảm như mấy , m.á.u cứ phun như thế mà cầm ?”
Bí cảnh Lạc Lan nổi tiếng là nơi thích hợp để tử Luyện Khí Kỳ rèn luyện. Trừ những trường hợp đặc biệt , hiếm ai rơi tình cảnh bi đát đến mức .
Chẳng lẽ nhóm đắc tội với con lão yêu quái ngàn năm nào ?
Bị hỏi, ai nấy đều thấy lòng đắng ngắt, nước mắt.
Bọn họ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy , lẽ là do vận khí quá xui xẻo.
Vừa mới chia tay Lâm Cấm thì gặp hoa ăn thịt , chúng tấn công họ chẳng chẳng rằng. Vất vả lắm mới chạy thoát thì sa hang cọp, đụng độ thụ yêu.
May mà còn mang theo mấy quả bom, thì cả đám bỏ mạng ở đó .
trong cái rủi cũng cái may, cũng coi như thu hoạch ít.
Cả đám mềm oặt dựa đống đá nghỉ, Lâm Cấm với đẳng cấp khác biệt mà chua chát.
Biết đến khi nào thực lực của họ mới thể tiến bộ, để đuổi g.i.ế.c chạy như chó trong bí cảnh Lạc Lan nữa.
“Khụ!”
Trì Nguyên đang xe đẩy gỗ từ từ tỉnh , cổ họng ngứa ngáy, cô nghiêng đầu nôn một búng m.á.u đen.
Thẩm Linh Vũ vội vàng chạy tới, Văn Nhân Thật lê cái chân què, lấy một bình nước đưa đến bên miệng cô. “Nào, uống chút nước cho sức.”
Trì Nguyên nhấp môi uống một ngụm, nhưng hai ngụm ho sặc sụa, nôn hết.
“Phụt!”
Trong ngụm m.á.u đen còn lẫn cả thịt nát. Cô lau môi, yếu ớt đẩy .
“ uống nổi nữa.”
Hốc mắt Thẩm Linh Vũ đỏ hoe. “Uống một chút , giữ sức tính.”
Trì Nguyên gắng gượng uống thêm vài ngụm, đến khi thật sự thể nuốt nổi nữa mới vật xuống tấm ván.