nếu rời , cơ duyên mà họ vất vả lắm mới vì nhát gan mà tự tay vứt bỏ, điều còn khó chịu hơn cả việc g.i.ế.c họ.
Lựa chọn thứ ba, cả mà ở hẻm núi, thì khác gì khác ăn thịt còn thì tay trắng.
Tất cả đều rơi tình thế tiến thoái lưỡng nan, ở, ở về nhà.
Lâm Cấm quan tâm đến lựa chọn của họ nữa. Lời hết đến đây, coi như là lời khuyên cuối cùng cô dành cho đồng bào. Còn việc họ dám liều để “xe đạp biến thành mô tô” , cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Thần thức của Ngàn Nhu trong túi trữ vật xóa , chỉ cần vận linh khí trong cơ thể là thể mở .
Thuốc là do Đặc Tình Cục cung cấp, còn xúc xích thì là của cô. Bên trong tổng cộng mười viên linh thạch, Lâm Cấm lấy năm viên, còn đưa cho Thẩm Bội Dung.
“Thuốc là hàng hiếm, nhưng thức ăn của cũng . Chúng chia đôi, nhưng cần túi trữ vật, các cứ giữ lấy mà đựng đồ.”
“Thẩm Bội Dung vội xua tay từ chối: “Không cần , cô cứ cầm hết . Mấy ngày nay cũng nhờ cô mà chúng mới cầm cự . Chỉ là... thể phiền cô cho chúng mượn túi trữ vật một lát ? Đợi khi khỏi đây, chúng sẽ trả ngay.”
Lâm Cấm chẳng chẳng rằng, tiện tay ném túi trữ vật về phía Thẩm Linh Vũ. Cô gái vội vàng giơ tay lên, luống cuống bắt lấy.
Lâm Cấm thản nhiên đáp: “Không cần trả . Đâu cho các , cứ coi như nợ một món nợ , đợi ngoài sẽ đến cửa đòi . Hơn nữa, túi trữ vật cũng dùng đến, nếu cần thì tự tìm cái khác.”
Nghe , Ngàn Nhu chỉ nghiêng đầu , thấy lời của Lâm Cấm vẻ gì là giả tạo, trong lòng cô thoáng suy nghĩ khác nhưng cũng xen .
Lâm Cấm đến thế, Thẩm Bội Dung cũng còn lý do gì để từ chối nữa.
Bà cảm ơn Lâm Cấm một tiếng gọi những của Cục Tình báo Đặc biệt lui một góc rừng để thử túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-321.html.]
Mọi chuyền tay thử một lượt, khi thấy vài đều thể mở , cuối cùng họ vẫn quyết định giao túi trữ vật cho Thẩm Bội Dung giữ. Cả nhóm cất hết đạn dược và vật tư túi, chỉ giữ s.ú.n.g gỗ và lượng đạn cần thiết bên .
Ai cũng hiểu đây là Lâm Cấm cố ý giúp đỡ, trong lòng đều khắc ghi ân tình , tự nhủ khi ngoài nhất định báo đáp cô thật hậu hĩnh.
Nhân lúc Ngàn Nhu rời và vẫn đang phân vân nên ở, Thẩm Bội Dung bèn mặt dày nhờ cô kiểm tra giúp thực lực của cả nhóm. Bà hiểu rõ rằng dù tất cả ở đây gộp cũng bằng một nửa sức của Lâm Cấm, nhưng trong lòng vẫn le lói một tia hy vọng.
Đương nhiên, là nhờ suông. Bà lấy một phần thức ăn và thuốc men đưa cho Ngàn Nhu coi như quà cảm ơn. Phần thức ăn bao gồm năm túi bánh quy nén, một chai nước khoáng, một gói mì ăn liền cho năm , một miếng thịt bò khô bổ sung năng lượng và vài viên kẹo để phòng tụt đường huyết. Về phần thuốc, đó là loại Ngàn Nhu dùng đó, nhưng vẫn còn thừa năm viên nang hạ sốt.
Ngàn Nhu tỏ khá dễ chuyện. Cô chỉ cần đảo mắt lướt qua nhóm của Cục Tình báo Đặc biệt là nắm thực lực của từng ngay tức khắc.
“Linh khí các vị nhạt, nếu đoán lầm thì mỗi đều sở trường riêng.”
Thẩm Bội Dung và những khác vội vàng gật đầu lia lịa: “ , chúng mỗi đều một khả năng đặc biệt.”
Ngàn Nhu sang với Văn Nhân Thật đầu tiên: “Năng lực của vị đạo hữu là ngự thú, nếu xếp theo cấp bậc bên thì tương đương Luyện Khí tầng hai trung kỳ. Cô bé bên cạnh hẳn là yêu thú nhỉ, vẫn còn là ấu thú, thực lực cũng sắp đạt đến tầng hai sơ kỳ .”
Được gọi tên, Văn Nhân Thật mừng rỡ ôm chặt Nhung Nhung lòng. Luyện Khí tầng hai, cô thật ngờ thực lực của cao đến .
Ngàn Nhu về phía Trì Nguyên và Sơn Kha: “Trên hai vị mùi giấy bùa, hẳn là phù tu. Thực lực lượt là Luyện Khí tầng hai sơ kỳ và Dẫn Khí Nhập Thể.”
Trì Nguyên và Sơn Kha xong cũng mừng thầm trong bụng, vội vàng lời cảm ơn.
“Còn về hai vị đạo hữu ,” Ngàn Nhu Thẩm Bội Dung và Thẩm Linh Vũ, “trông hai vài phần giống , chắc là nhà huyết thống.”
“Thực lực của bà là Luyện Khí tầng ba sơ kỳ, còn cháu gái bà là Luyện Khí tầng hai sơ kỳ. Những còn thì Dẫn Khí Nhập Thể, nhưng đừng nản lòng, chỉ cần thời gian thì chắc chắn sẽ thuận lợi đột phá.”